Câu trên xác nhận năm 2010, Đông Lôi đính hôn.
Ngày Đông Lôi cùng Kiều Sâm đính hôn, Cố Duy đi qua nơi họ đính hôn, cũng chẳng biết tại sao anh lại đi đến đó.
Có lẽ là bạn nội khố, đã từng là bạn, giờ thành vị hôn thê của người khác, anh mỉm cười, lén vỗ tay theo bọn họ, lặng yên ly khai khoa.
Trên đường về nhà, anh nhìn hình ảnh họ trao nhẫn cưới cho nhau, trong lòng buồn vô cớ.
Sau này, nghe được tin Đông Lôi cùng Kiều Sâm giải trừ hôn ước, không hiểu sao anh lại cảm thấy vui.
Năm 2012, Nhị thúc Cố Tĩnh hỏi anh: “Có muốn lấy Phạm Tiểu Bồng hay? Nếu muốn, chúng ta hợp tác, được chuyện, con có thể nở mày nở mặt cưới cô ấy!”
Chuyện này có muốn hay không, Cố Duy còn chưa cân nhắc qua.
Đầu tiên không thông qua người nhà, lực cản quá lớn. Tiếp theo, trong lòng vẫn chưa có xác định —— Thời điểm anh có được cô, dưới tình huống đó vẫn có thể tiếp xúc với nhiều người con gái khác, anh không xác định hôn nhân như vậy sẽ có hạnh phúc không...
Anh chỉ biết là Nhị thúc là một lão hồ ly, mà anh là một con sói không từ thủ đoạn, cũng không phải kiểu lương thiện, đều có bàn tính của riêng mình.
Rảnh rỗi đến không có việc gì, anh hỏi:
“Hợp tác như thế nào?”
Nhị thúc nói:
“Tìm cơ hội tiếp cận Đông Lôi, cô ấy có 5% cổ phần của hồi môn.”
Con dỗ dành cô ấy thật tốt, rồi bước vào Đông gia, từng bước một xơi tái Vạn Thế..”
Anh nghe xong, xùy một tiếng cười:
“Chú cho rằng Đông Đình Phong là người ngu sao?”
“Đông Đình Phong không phải người ngu. Nhưng cậu ta không có cách ngăn cản của cậu ta vào Vạn Thế Đông gia. Cô bé kia, rất đơn thuần, rất dễ dỗ dành... Về phần Phạm Tiểu Bồng bên kia, con có thể kêu cô ta chờ con mười năm. Chỉ cần con làm theo kế hoạch của chú, mười năm sau, con sẽ có địa vị ngang hàng với Đông Đình Phong. Đến lúc đó, con đá Đông Lôi. Ai cũng ngăn không được con...”
Anh không hề nghĩ ngợi nói: “Không được. Quá thiếu đạo đức.”
Nhị thúc cười, lời nói mang mỉa mai: “Chuyện thiếu đạo đức không phải con chưa làm qua, giả bộ cái mông.”
Sauk hi nhị thúc nói chuyện thật bạn với anh, liền chuyển qua Phạm Tiểu Bồng, tuyên bố:
“Con muốn làm hay không, người con gái này, tùy lúc tùy chỗ chú có thể làm cô ta...”
Cố Duy bị buộc vào tuyệt cảnh.
Vài ngày sau, Cố Duy ở Ba Thành nói chuyện làm ăn, gặp được Đông Lôi.
Đó là vô tình ý gặp gỡ bất ngờ.
Ở sân trường Ba Thành, cụ thể đi làm gì anh đã quên, tóm lại, chính là anh gặp được nàng, cô gái đó lưới qua xe anh.
anh nhìn thấy một hình ảnh:
Thiếu nữ ôm sách, đi trên đường, gió thổi ống tay áo, đặc biệt xinh đẹp. Cô cùng với bạn học cười cười nói nói, tươi cười của tuổi thanh xuân, trong cuộc sống dơ bẩn của anh dâng lên chút ánh sáng.
Ngày đó, cách một cách cửa xe, anh đột nhiên rất nhớ sự hồn nhiền ngây thơ của người bạn nội khố.
Sau này, ở viện phúc lợi anh nhìn thấy dáng tưới cười hồn nhiên của cô, cùng các cô nhi thân thiết làm trò chơi, tiếng cười vang lên, cũng lây nhiễm tâm hồn đăng chết lặng của anh.
Đều là con cháu của danh môn, nhưng anh không chút trong sạch, mà cô vẫn tinh khiết như nước, đáy mắt sạch sẽ, làm cho người ta muốn thân cận.
Nhịn lại chịu đựng, rốt cuộc ở buổi tiệc từ thiện năm đó, anh mỉm cười xuất hiện ở trước mặt cô, cùng cô trò chuyện với nhau thật vui.
Năm 2012, lấy danh nghĩa theo đuổi tình yêu, đã có mục đích, cũng là bởi vì cô tưới cười hồn nhiên, thật đã hấp dẫn anh.
Cô gai xuất thân phú quý cao sang, cũng không ngạo khí bức người, mà cô thiện lương cùng sạch sẽ, khiến anh muốn bảo vệ cẩn thận.
Vì vậy, như trời giúp anh chuyện đó xảy ra, anh phấn đấu quên mình cứu giúp; lúc cô bị bọn buôn lậu bắt đi, anh quên cả sống chết, nhưng bảo vệ nàng bình an ——
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần thứ nhất anh vì một người con gái, không để ý đến sống chết của mình.
Đông Lôi hỏi anh vì cái gì phải liều mạng như vậy?
Lúc đó, anh không có ý khác, thầm nghĩ cứu cô.
Nguyên nhân, anh muốn: Có thể là bởi vì thích.
Anh thích cô.
Vì vậy, anh vờ ngớ ngẩn một chuyến.
Vì vậy, sau khi kết hôn, mẹ kêu anh yêu cầu cô chuyển quyền đại diện cổ phần, anh không có làm như vậy, hơn nữa nhắc mẹ đừng có đánh chủ ý tới chuyện đó...
Anh muốn có được cô, muốn cô yêu mình, muốn người con gái trong ngực mình tươi cười dưới cánh chim của tổng giám đốc. Những thứ khác, đã không quan trọng.
Chẳng qua sau này, có một đoạn thời gian, anh đã bị mất phương hướng
Sau đó, hối hận kéo đến.
“Anh yêu em!”
Trong xe, Cố Duy nói lại tình cảm của mình một lần nữa, rồi sau đó, dùng vô cùng lý trí thanh âm hồi đáp.
“Anh yêu tôi?”
Đông Lôi cười nhẹ, mang theo mỉa mai cùng không tin.
“Anh thật sự yêu em.”
Anhlo lắng muốn cho cô thấy được lòng của mình, nói:
“Lôi Lôi, một người khó tránh khỏi sẽ có lúc phán đoán sai lầm. Cho anh một cơ hội nữa được không...”
“Được...”
Cô hít sâu một hơi, trong mắt đều là nước, nước mắt trong nụ cười, là cắn hàm răng cười khanh khách:
“Nếu như anh có thế để cho thời gian quay lại, không để những chuyện này xảy ra, nếu như anh có thể trả con gái cho tôi, tôi liền cho anh một cơ hội...”
Cái này là chuyện không thể nào!
Cuộc sống thật chứ không phải phim ảnh, bất luận là ai cũng không có cách quay ngược thời gian, làm lại từ đầu. Bởi vậy, cũng rõ rằng trong cuộc đời một quyết định là chuyện quan trọng cỡ nào.
“Tôi hận anh!”
Cô cắn chặt răng, ánh mắt tỏa sáng kia giống như lưỡi dao sắc bén, hận không thể đâm thủng trên người đàn ông này, giải tỏa nỗi hận của cô.
Vẻ mặt này, hung hăng bóp chặt tim Cố Duy khiến anh đau đớn.
Anh đau khổ, lặng im thật lâu, mới nhẹ nhàng nói:
“Nếu không có yêu, sẽ không hận? Lôi Lôi, em hận anh lại gả cho nam nhân khác, đã định trước không có hạnh phúc...”
“Anh yên tâm, tôi tin mình rất hạnh phúc!”
“Anh không sẽ đồng ý...”
“Anh không đồng ý cũng vô dụng. Bây giờ tôi là Thần phu nhân.”
Cô hắt cằm thon gọn, lộ ra gầy, chút quật cường chưa bao giờ có, mất gây thơ ngày xưa, so với trước kia càng thêm mê người.
Anh bình tĩnh nhìn cô, nhẹ nhàng cười cười:
“Nếu như ngày mai xuất hiện tin anh với em hẹn hò, em cảm thấy người nhà họ Thần có phản đối em hay không?
Giọng nói chắc chắn.
“Anh không có cơ hội!”
Cùng với lời này, một con dao đặt trên cổ anh.
“Thả tôi đi ra ngoài!”
Cô dùng giọng nói đầy nguy hiểm ra mệnh lệnh.
Cố Duy kinh ngạc càng chua xót trong lòng, không thể tưởng được, một ngày kia, người con gái anh yêu, vì muốn phân rõ giới hạn với anh mà làm như vậy.
“Em muốn thì cứ làm!”
Anh không có trốn, hơn nữa còn cỗ vũ, bình tĩnh vỗ vỗ động mạch sau tai, lại chỉa chỉa cổ họng:
“Chỉ cần cắt một chút lên hai chỗ này, là có thể kết liễu anh rồi... Đến đi, anh chờ đây...”
Vậy thôi, Đông Lôi cũng không có mất đi lý trí, đột nhiên cũng cảm giác cử chỉ này của mình thật ngây thơ mà ngu đần.
Cô cười cười, thu hồi dao, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện phạm pháp, tôi không làm!”
Vì một cặn bã như vậy, mà bồi thường cả cuộc đời mình, đó là cách làm ngu xuẩn.
“Là em không xuống tay được!”
Cố Duy vịn hai vai của cô, bốn mắt nhìn nhau:
“Lôi Lôi, người em yêu là anh. Dù em cố chấp như thế nào cũng không qua được...”
Ánh mắt đau lòng như vậy, lại để cho Đông Lôi cảm thấy châm chọc cực kỳ.
“Không, tôi không yêu anh nữa!”
Cô bình tĩnh nói lại:
“Anh không đáng để tôi yêu!”
Cố Duy híp mắt:
“Em nói dối...”
Một nụ hôn, rơi xuống.
Anh lấy xu thế mãnh liệt cường bạo, nhưng cô thờ ơ, giống như một con cá chết, không có ngượng ngùng, không có nhiệt tình, không có phản ứng...
Thật giống như hiện tại, anh đang trong xe cưỡng bức cô, cô cũng thờ ơ như vậy.
Đối với anh, cô lộ ra một loại khinh thường.
Sau khi hôn, ánh mắt của anh kinh loạn, đôi mắt cô lạnh như băng:
“Buông tôi ra!”
Cô đã tâm chết, đối với anh không còn lưu luyến.
Một khắc này, cô cầm con dao nhẹ vuốt, thanh âm rất nhẹ nói:
“Ngày mai, nếu có tin xấu đăng báo. Cố Duy, tôi sẽ xuống đó cùng con gái!”
Trong lời nói kiên định, làm Cố Duy phát lạnh run rẩy.
Ai nói Đông gia Thất tiểu thư mềm mại, cô gái này đủ nhẫn tâm, tuyệt không ít hơn anh.
Trầm mặc, Cố Duy mở khóa.
Cô không có lập tức chạy đi, mà là ánh mắt trống rỗng nhìn ánh sáng xanh tươi của mặt hồ trước mặt, cuối cùng nói một câu:
“Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chúng ta đừng gặp lại. Cố Duy, sau này mong anh đừng đến làm phiền tôi, không có ý nghĩa.”
Cô xuống xe, lẳng lặng đi trở về, váy dài bồng bềnh giống như hợp cùng phong cảnh nơi đây.
Nhưng nơi này, đã không thuộc về anh.
Cố Duy đứng ở bên cạnh xe, nhìn cô từng bước từng bước đi xa, rời xa thế giới của anh ——
Lòng của anh, có cảm giác như xé rách.
Làm gì mới có thể bù đắp cho cô đây?
Anh nhìn lên trời.
Trời không trả lời.
Đường lớn, Đông Lôi gọi điện thoại cho Tiểu Khổng.
Tiểu Khổng thở dài một hơi nói: “Nếu phu nhân không liên lạc với tôi, có thể tôi đã báo cáo với phó Thủ tướng.”
Trong chốc lát, Đông Lôi ngồi trên tảng đá ở ven đường tảng đá lặng chờ Tiểu Khổng.
Hai ba mươi phút sau, Tiểu Khổng tìm được cô, đưa cô về nội thành.
Một đường, cô nhắm mắt, cái gì cũng không nói, lộ ra bình tĩnh khác thường.
Trở lại nhà trọ Hoàng gia, cô không lên tiếng, ngã đầu đi nằm ngủ, uồn rượu khiến cô ngủ rất say.
Chạng vạng tối, cô bị chuông điện thoại đánh thức, là Thần Huống gọi tới, nói với cô:
“Buổi tối có một buổi xã giao, phải dự họp, không có thể cùng đi ăn tối với em rồi.”
Ngược lại cô nặng nề thở dài một hơi, nhẹ nhàng nói:
“Vậy lần sau đi!”
Thần Huống ngay sau đó lại hỏi: “Buổi chiều xảy ra chuyện gì vậy?”
Cô biết rõ Tiểu Khổng nhất định sẽ đem việc này nói với anh.
Anh sẽ biết, là chuyện trong dự liệu.
Cô suy nghĩ một chút, nói:
“Không có việc gì. Anh ta nổi điên. Về sau sẽ không gặp lại. Một lần cuối cùng.”
“Em có sao không?”
Anh quan tâm hỏi.
“Em rất khỏe!”
Tình cũ cũng đã bị cô hoàn toàn chặt đứt.
“Vậy là tốt rồi!”
Thần Huống không có hỏi, giọng nói kia, thêm nữa giống như giống như trưởng bối lo lắng cho vãn bối. Đang xác định vãn bối vô sự liền yên lòng.
Đối với chuyện cô gặp chồng trước, anh không tức giận.
Thái độ là tương đối tha thứ đấy.
Kiểu tha thứ này, lộ ra một loại tín nhiệm, làm cho trong lòng cô cảm động mà lại an tâm.
Thần Huống rất bận, hai người vội vàng nói trong chốc lát lời nói, liền cúp máy.
Bữa tối ở nhà ăn, cùng mẹ nói chuyện.
Mẹ không muốn hỏi tới Cố Duy, chỉ hỏi chụp ảnh như thế nào.
Cô nói không có chụp, mà đi chơi với bạn.
Mẹ lại hỏi trò chuyện gì.
Cô nói lại vài ý.
Mẹ nghe được PHỐC một tiếng cười.
Cuối cùng mẹ vuốt đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Thần Huống giống như có một người bên ngoài. Cố định một cái, thân tín bên cạnh cậu ấy đều nhận ra người nọ. Đã nhiều năm rồi. Lúc trước mẹ hỏi cậu ấy, cậu ấy nói đã xử lý sạch sẽ.”
Đông Lôi kinh ngạc, cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Lúc trước anh là độc thân. Cần giải quyết vấn đề sinh lý, rất bình thường.
Cô không có ghen ghét, cũng sẽ không ghen ghét.
Rất bình tĩnh đã tiếp nhận tình huống như vậy.
Chẳng qua, theo tình huống như vậy, cô có thể nhận được một tin tức: trên sinh lý người đàn ông đó khẳng định không có vấn đề. Bên ngoài đủ loại nói này kia cũng chỉ là tung tin đồn nhảm.
Buổi tối, Đông Lôi ngủ trễ, xem một bộ phim —— tình yêu bi kịch, phần cuối.
Mười hai giờ, cô vuốt ánh mắt sung đỏ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi tắt đèn, một ác mộng quấn cả người cô.
Cô mơ tới Cố Duy hung thần ác sát bổ nhào về cô, không cho phép cô gả cho Thần Huống, anh ta muốn cưỡng bức cô, cô kinh ngạc rối loạn, kêu to cứu mạng.
Rồi cô thấy Thần Huống, anh nói cô đừng sợ.
Cô gật đầu, an lòng.
Anh lại đột nhiên hôn lên môi cô, từng nụ hôn cuồng dã rơi xuống, còn xé rách quần áo của cô.
Giọng cô run lẩy bẩy cầu anh:
“Anh Thần, không nên như vậy!”
Anh lại dùng giọng nói lãnh khốc nhắc nhở cô:
“Lôi Lôi, đây là nghĩa vụ vợ chồng...”
Cô nhớ tới những lời nói của bạn học, nghĩ tới Thần Huống là to con, nóng nảy, sợ hãi hỏi:
“Nghĩa vụ vợ chồng có thể không thực hiện hay không.. Chúng ta có thể chỉ sống trên danh nghĩa vợ chồng...”
Thần Huống cười lạnh: “Trên danh nghĩa vợ chồng? Em nghĩ thực ngây thơ!”
Anh vô tình động thân, liền đâm thẳng vào trong người cô.