"Lại đây... Áo cưới đã có, vốn lúc đầu, là muốn làm cho con đó, nhưng thời gian quá gấp, liền trực tiếp lấy vài cái ở bên ngoài. Kiểu dáng này, là mẹ và mẹ chồng con đã chọn. Mợ nói nha, áo cưới vốn nên là do cô dâu chọn đó... Ai ngờ đứa nhỏ này cũng là người lười, vậy mà kéo hai người kia đến. Còn mợ, cũng không biết con có thích hay không... Liền lấy đại mấy cái, cho con chọn, nếu đã chọn, rộng chặt gì đó thì để mợ sửa lại... Đúng rồi, Tiểu Huống, ảnh chụp cô dâu lúc nào mới chụp..."
Trương Vận rất nóng lòng, cháu ngoại ngay cả con trai cũng đã có
Bà liền dẫn họ lên tầng năm. Đó là chuyên khu VIP.
"Không có thời gian, không chụp!"
Thần Huống nhàn nhạt đáp.
"Không được!"
Vẻ mặt Trương Vận không đồng ý.
"Thật không có thời gian!"
"Vậy giờ chụp đi... dù không chụp một cuốn album, nhưng cũng phải có bốn năm tấm chứ... Bằng không phòng mới tân hôn trống trơn đấy, như vậy sao được..."
"Lôi Lôi, em cảm thấy nên chụp à..."
Đã đến tầng năm, Thần Huống suy nghĩ một chút, nhìn Đông Lôi hỏi.
Cô đang lấy áo cưới trong tủ, hoảng hốt nghĩ tới gì đó, nghe hỏi, quay đầu lại nói:
"Nếu như không có thời gian, thì không cần!"
"Aâzz, nào có ai như hai con vậy, không chụp đó là hồ đồ..."
Trương Vận trừng mắt.
Đông Lôi cười cười không tiếp lời, chỉ áo cưới:
“Con thử cái này!"
"Ừ, cái này tốt, cái này a, mợ đã giành lâu lắm mới được đó. Chế tác vô cùng tinh xảo, tầng bên ngoài đều là làm thủ công, nghe nói đính hơn một tháng mới hoàn thành..."
Trương Vận khoa trương nhìn Đông Lôi thật tinh mắt.
Đông Lôi cười cười, ai kêu cô có một người anh trai sủng vợ như mạng. Đối với thưởng thức ăn mặc, bị ảnh hưởng là đương nhiên. Chẳng qua là vừa nghĩ tới tình huống hiện tại của anh hai, vẻ mặt cô đột nhiên buồn bã.
Không nói thêm gì nữa, cô cầm áo cưới, đi vào phòng thử áo....
Thần Huống vốn ở bên ngoài đợi, chờ chờ, điện thoại vang lên, anh liền ra bên ngoài nghe.
Khi Đông Lôi đi ra, trong phòng VIP, Thần Huống không biết đi đâu, Trương Vận cũng không còn bóng người, cô liếc nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trrong gương, sắc mặt tái nhợt, màu môi nhàn nhạt, nào có chút vui mừng của cô dâu nên có. Giữa lông mày, chỉ có mơ hồ chút buồn bã.
Hoàn cảnh có thể đả thương tình.
Có chút trí nhớ, bởi vì hình ảnh tương tự cũng đang hiện trong đầu —— sau đó bỏ qua không được.
Năm trước hình ảnh thử áo cưới, giống như đang ở trước mắt, khi đó là ngọt ngào hạnh phúc cỡ nào...
Người đàn ông kia ôm lấy eo nhỏ hôn vành tai của cô, cổ của cô, môi của cô, cười hì hì nói:
"Cô dâu của anh, thật đẹp, đẹp đến chú rể muốn cắn một miếng quá..."
Còn cô thì sao, cười ngượng ngùng trốn anh, nụ cười xinh, lông mày trên đáy mắt, tất cả đều là vẻ vui mừng sắp làm cô dâu.
Mỗi người con gái đều khát vọng có thể mặc lên chiếc áo cưới trắng như tuyết, vì mình sẽ thuộc về người đàn ông mình yêu quý, như hoa quỳnh nở rộ. Khi đó tâm trạng lập gia đình, cùng hôm nay tái hôn, là hoàn toàn khác nhau.
Cô nhắm mắt lại, tâm như bị cấu xé, lại trợn mắt, ngốc lăng, đằng sau tấm gương, đột nhiên xuất hiện một bóng người không nên xuất hiện ở đây...
Cô mãnh liệt quay đầu, hít một hơi thật sâu, người đứng ở trước mặt không ai khác, chính là chồng trước của cô: Cố Duy.
Vừa mới gọi điện thoại cho cô, hiện tại lại chạy tới trước mặt cô.
Anh có ý gì đây?
Giờ khắc này, giữa hai người chỉ cách mười bước.
Vẻ mặt Đông Lôi lộ vẻ sầu thảm đứng ở trước gương, người đàn ông kia mang vẻ mặt tỉnh táo hai tay chọc vào túi, ngũ quan đẹp đẽ trước sau như một, khóe môi vẫn nhếch lên, hiển lộ chút mê muội bất cần đời. Ngày nay, sự bất cần đời trong anh vẫn lộ ra chút châm biếm trào phúng.
"Sao đi thử áo cưới chỉ có một mình?"
Cố Duy đã đi tới, không có chất vấn cô sao cúp điện thoại của anh, giọng nói nhẹ như vậy, thật giống như bọn họ vẫn là bạn cũ nhiều năm, ngẫu nhiên gặp được, có chút kinh ngạc, mà tùy ý bắt chuyện.
"Áo cưới này không xứng với em. Ánh mắt Thần Huống không được tốt lắm... Nhiều áo cưới có sẵn như vậy, lại chọn cái này, rõ ràng chọn lấy một món đồ như vậy..."
Anh ta nói đầy ẩn dụ.
“Tôi cảm thấy phù hợp là được! Hơn nữa, tôi không phải là một mình thử áo cưới. Phiền anh rời khỏi đây."
Cô hít thật sâu một hơi, dùng giọng nói rất bình tĩnh nói. Không để cho mình biểu hiện chút thất thố.
Cô biết, đây nhất định không phải là vô tình gặp được, mà là anh theo dõi họ đến.
Anh nhất định là thừa dịp Thần Huống có việc tránh ra mới chạy tới đây.
Bọn họ là vợ chồng đã ly hôn, cô không muốn bị Thần Huống thấy, lại gây tiếng xấu không nên có.
Chuyện sỉ nhục nhà họ Thần, không thể xảy ra.
Nhưng anh ta đâu phải loại người đàn ông dễ bị đuổi đi như vậy.
"Em thật sự cảm giác thích hợp sao?"
Cố Duy giống như không nghe thấy, nhíu mày hỏi.
"Vì cái gì không thích hợp?"
Trong lời nói của anh ta có chút châm chọc khiến cô tức giận.
"Anh ta lớn hơn em mười bốn tuổi! Cái này cũng quá già rồi..."
Lời này, thật sự là vô lý cực kỳ.
Đông Lôi đè xuống tức giận trong lòng, mỉm cười:
"Dù anh ấy già rồi, so với anh thì vẫn mạnh hơn!"
Lời này, làm khuôn mặt Cố Duy âm trầm, lập tức cười cười:
"Chỉ sợ chưa hẳn! Em không có nghe nói sao?"
Anh chậm rãi nói:
"Đại thiếu gia họ Thần có bệnh không tiện nói ra. Vì vậy vợ trước anh ta mới ở bên ngoài... Lại cắm sừng anh ta... Em xác định, anh ta có thể vượt qua anh? Thân thể này của em anh hiểu rõ nhất. Thần Huống đã là một ông già lọm khọm rồi, chỉ sợ mỗi ngày phải uống lộc nhung mới có thể.."
Vô sỉ!
Nhưng cô sẽ không dễ dàng bị chọc giận, như trước cười cười, nhàn nhạt nói:
"Rất hiển nhiên, tứ thiếu gia Cô Duy đây có chút đánh giá cao chính mình rồi. Chồng tôi cái gì cũng mạnh hơn anh. Trên giường, càng là Anh. Không. So. Được..."
Lời này, vô cùng kích thích người.
Sắc mặt Cố Duy bất ngờ thay đổi, ánh mắt biến thành nguy hiểm, cao giọng hỏi một câu:
"Em thật là để anh ta coi trọng em rồi hả?"
Thô lỗ hơn nữa buồn nôn.
Giọng nói kia như cái gì?
Chồng đi bắt gian vợ bên ngoài sao?
"Mắc mớ gì tới anh?"
Cô chưa phát giác ra cười lạnh.
"Đến cùng có hay không?"
Anh lại không chịu bỏ qua đề tài này, ép hỏi.
Theo anh biết, những ngày này, hai người kia, không có tiếp xúc, lúc trước cũng không có. Nhưng chuyện trên giường này, không phải là cần phải buổi tối ngủ chung mới có thể phát sinh. Thật có lòng, một giờ cũng dư xài.
"Cố Duy, anh cút ra ngoài cho tôi. Nhìn thấy anh, tôi đã cảm thấy đặc biệt buồn nôn!"
Đông Lôi chán ghét tránh lui.
"Em không cho anh một câu trả lời thật sự, anh sẽ không đi!"
Giọng nói kia, tựa như một đứa nhỏ không được kẹo, buồn cười hơn nữa là không còn nói theo đạo lý.
Thật sự là chê cười, cô dựa vào cái gì phải trả lời vấn đề buồn cười này của anh.
"Anh không đi, tôi đi!"
Đông Lôi nâng làn váy, muốn rời khỏi.
Anhngăn cản đường đi.
Cô chạy đi đâu, anh liền ngăn lại, một dáng vẻ không đạt mục đích không chịu bỏ qua.
"Tránh ra!"
Cô kêu to.
"Không!"
Cố Duy cũng lớn giọng hơn, hơn nữa còn ép đi lên, ý đồ bất chính.
Đông Lôi khẩn trương dương tay, tát một bạt tai, đáng tiếc không thể đánh trúng mặt của anh, mà là bị anh hung hăng cầm lấy cánh tay.
"Cố Duy, anh cút ra ngoài cho tôi!"
Đông Lôi lần nữa hít sâu một hơi, đè xuống lửa giận gần như muốn nổ tung, kêu một tiếng, cả người tức giận đến run lợi hại.
Ánh mắt Cố Duy kiên định, hung hăng chế trụ eo của cô, ép cô đến trên gương.
"Buông tôi ra!"
Cô kêu to:
"Nếu không buông, tôi sẽ kêu người!"
"Tốt, em cứ kêu lớn lên đi, kêu tất cả mọi người tới đây, để cho bọn họ nhìn xem, Thất tiểu thư Đông gia vừa thử áo cưới, vừa cùng chồng trước hẹn hò, tin tức này nhất định sẽ rất nổi bật đó. Đúng rồi, đã quên nói cho em biết, phía dưới có phóng viên. Em kêu đi, ngày mai trang đầu đề tài nhất định là tin tức rất vui... Anh ngược lại muốn nhìn, một khi tin tức này vỡ lở ra, nhà họ Thần còn mặt mũi nào hay không... Nếu thời điểm này nhà họ Thần, đẩy em ra, em cảm thấy, Đông gia ở Đông Ngải còn có thể may mắn sống sót sao?"
Lời này, lộ ra nồng đậm ý uy hiếp.
Quả nhiên Cố Duy hoàn toàn hiểu rõ cô.
Cô bị chọc tức bộ ngực kịch liệt phập phồng:
"Cố Duy, anh có thể không cần hèn hạ như vậy không!"
Cô phẫn nộ mắng, đáy mắt phún ra lửa.
Lửa kia bùng nổ, hận không thể đốt anh thành tro bụi.
Ánh mắt của anh hơi ảm đạm, một lát sau, khóe môi rồi lại gương cao...mà bắt đầu, nói:
"Anh có thể càng hèn hạ một chút..."
Nói xong, anh nghiêng đầu về phía trước, muốn hôn cô.
"Cố Duy, cuối cùng anh muốn như thế nào?"
Cô trốn tránh kêu lên, rồi lại bị anh giam cầm trong ngực.
Cô cảm thấy bi ai, thể lực phụ nữ luôn yếu hơn đàn ông.
Tâm tình tồi tệ của cô đều bị anh ép đi ra.
Cũng không biết như thế nào, anh ngược lại là không có tiến thêm một bước, chẳng qua là dùng sức mạnh khống chế cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, lộ ra ý tham lam, cổ họng cao thấp chuyển động một hồi lâu, cuối cùng, nhẹ nhàng nói một câu:
"Anh chỉ muốn em làm một chuyện..."
"..."
"Không được gả cho anh ta! Hai người không xứng!"
"Chúng tôi không xứng?"
Đông Lôi hận vô cùng mà cười, cắn răng:
"Chẳng lẽ xứng với anh sao?"
Cố Duy gật đầu: "Đúng, chúng ta mới là tuyệt phối!"
"Cố Duy, con mẹ nó anh là tên khốn kiếp.."
Cô bạo phát, gào thét một câu.
"Anh biết rõ, anh rất khốn kiếp!"
Anh kêu to lên tiếng, hơi thở gấp, giọng nói lại biến thành nhu hòa, thật sâu ngưng mắt, nói ra:
"Tên khốn kiếp này rất muốn em. Rất muốn rất muốn..."
Có đau đớn bỗng nhiên lướt qua trên mặt anh lướt qua:
"Đừng gả cho anh ta, đừng làm chuyện tổn thương chính mình..."
Lời này, giống như mang theo ý cầu xin.
"Anh dựa vào cái gì mà yêu cầu too như vậy? Dựa vào cái gì? Cố Duy buông tôi ra..."
Đông Lôi giãy giụa, nước mắt chảy xuống.
Đã từng ân ái, hiện tại thì căm hận...
"Lôi Lôi, em hãy yên tĩnh một chút."
Anh luôn đè cô lại, hai tay bưng lấy mặt của cô:
"Nghe, cho chúng ta cần một ít thời gian, chúng ta có thể bắt đầu một lần nữa.."
Bắt đầu một lần nữa.
Anh đang kẻ chuyện Nghìn lẻ một đêm sao?
Cô cảm thấy buồn cười.
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh còn có thể đối mặt với cô nói như vậy:
"Anh đang nói đùa sao?"
"Anh rất nghiêm túc!"
"Ý của anh nói: Chờ Cố Gia mấy người hủy diệt Đông gia chúng tôi, rồi anh lại muốn bắt đầu với tôi một lần nữa sao?"
Cô trầm thấp cười, thật giống như đang nghe chuyện buồn cười nhất thế giới.
Ấnh mắt Cố Duy cứng lại.
"Chuyện cho tới bây giờ, anh cảm thấy, tôi và nh còn có thể cùng tồn tại sao?"
"Có thể, cho anh một thời gian."
"Anh cút ngay cho tôi..."
Cô tức giận, dốc sức liều mạng muốn giãy ra khỏi cánh tay như sát đang bó buộc cô.
Anh không buông.
Cô há miệng cắn một cái trên vai anh ——
Tuyệt đối tàn nhẫn.
Anh đau nhức, nhưng không có giãy giụa, tùy ý cô cắn, không chịu buông ra, thật lâu, hàm răng sắc bén cắn đứt da thịt anh...
Mùi vị của máu, thấm tiến vào trong miệng của cô, mặn mặt thật, tanh tanh đấy.
"Lôi Lôi, cho anh một chút thời gian được không... Anh sẽ khuyên cha anh... Đừng đem chuyện này làm lơn hơn. Đợi lát nữa anh... Lôi Lôi, anh muốn em. Còn em, em thật sự không quan tâm anh sao? Lôi Lôi... Chúng ta đã nói muốn cả đời..."
Giọng nói dịu dàng vang vẳng bên tai.
Cô nhả ra, nước mắt rơi, trên mặt nước mắt máu giao hòa, nụ cười kia vô lực mà trắng bệch:
"Anh còn nói anh muốn tôi? Cố Duy sao anh không nghĩ tới con gái anh chết như thế nào..."
Khóc cười, cười rơi lệ, cô dùng hết sức lực, đẩy anh ra, cầm làn váy, quay đầu chạy vội đi ra ngoài.
Cố Duy té trên mặt đất, vẻ mặt tro tàn...
Đúng vậy, con gái của họ bởi vì anh mà chết...
Tình yêu của họ vì vậy mà phá thành mảnh nhỏ.
Hôm nay, anh muốn đoàn tụ, có khả năng sao?
Anh nghĩ đến, cảm thấy chắc chắn sẽ có biện pháp đấy.
Hiện nay, anh thiếu nhất là thời gian.
*
Bọn họ không biết, một nàm vừa rồi, bị một nhân viên chụp hình lại, truyền ra ngoài...