Thần gia đến nay có ba vị trưởng bối.
Thần lão gia Thần Vạn Niên ngồi song song với Đông Lục Phúc.
Cha của Thần Huống tên là Thần Nghiên Mực, bởi vì thân thể không khỏe, đã lui xuống, ông từng là tổng tư lệnh không quân, hiện tại chỉ là một người ở nhà giáo dưỡng cháu nội, nhàn rỗi thì đánh cờ với lão nhân gia.
Mẹ của Thần Huống tên là Âu Diên, từng là kế toán viên cao cấp của không quân tổng bộ bộ nội vụ, hiện tại ở nhà là bà chủ nhà.
Giờ phút này, Hà Cúc Hoa đang cùng vợ chồng Thần Nghiên Mực nói chuyện, trên tay còn cầm một quyển lịch vạn niên, giống như đang tra ngày.
Thần Huống cùng Đông Lôi sau khi đi vào, ánh mắt vài vị trưởng bối đều rơi vào trên người bọn họ.
- Thần gia gia, bác trai, bác gái khoẻ...
Đông Lôi kiên trì nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Thần Huống liếc qua một cái, nhịn không được trách một câu:
- Sao lại gọi như vậy?
Giọng nói kia, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ không hiểu chuyện.
Đông Lôi: “...”
Thật là đáng giận, anh không nói trước với cô là phải gọi như thế nào, hiện tại lại xoi mói, anh không phải cố ý đi...
Cô nhịn không được buồn bực, có chút tức giận.
Âu Diên là người phụ nữ quan sát tinh tế, lập tức phát giác cô có chút tức giận, khẽ mỉm cười, trách con trai:
- Con đứa nhỏ này, sao nói chuyện với con dâu mà cũng to tiếng vậy? Cứ như ở bộ đội phát biểu vậy...
Có sao?
Thần Huống hồi tưởng một chút, anh đã tận lực bình hòa giọng nói, nghe vào còn như phát biểu vậy sao?
Ai, thói quen này, thật sự là sửa không được rồi.
- Lôi Lôi, con đã cùng Tiểu Huống đăng ký, nên thay đổi cách gọi rồi...
Hà Cúc Hoa đi tới, kéo con gái tới trước mặt các trưởng bối Thần gia.
Bà vừa mới liếc một cái, Thần Huống cùng con gái đứng một chỗ, một người cao lớn, một người nhỏ nhắn xinh xắn, hai bên vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuyệt không thân thiện, không giống dáng vẻ vợ chồng mới cưới a...
Bà không khỏi ở trong lòng than một tiếng.
Thần Huống người này cái gì cũng tốt, chính là không hiểu được thương hương tiếc ngọc a!
Lôi Lôi lấy anh, về sau chỉ sợ sẽ chịu ủy khuất.
Làm mẹ khi nhìn về phía con gái, không khỏi có dáng vẻ thương tiếc.
Đông Lôi nào biết mẹ cô đang nghĩ gì, mặt cô lúc này đỏ lên, một hồi lâu mới gọi một tiếng:
- Ông nội, cha, mẹ...Lôi Lôi chào các ngài!
Đủ quy cũ đi!
Âu Diên cười một tiếng:
- Đừng khách sáo!
- Mẹ, con cùng Thần đại ca không thương lượng với mọi người đã đăng ký, có chút liều lĩnh, còn xin mọi người thông cảm...
Nói xong, Đông Lôi rất có lễ tiết tính khom người chào.
- Đừng ôm trách nhiệm vào người.
Thần Huống đã đi tới, nhẹ nhàng ôm cô, thân thể của cô lập tức có chút cương cứng.
Anh đương nhiên không có chú ý, nói thẳng ra:
- Chuyện cầm chứng trước, toàn bộ là chủ ý của tôi.
Anh nhìn về hướng cha mình, ánh mắt thẳng tắp, chứng tỏ ý tứ kia, làm cha sao có thể không hiểu.
Thần Nghiên Mực giống như Thần Huống, đều là một quân nhân nghiêm cẩn, ánh mắt nhìn người chính là hà khắc; mà Âu Diên, cũng là một người cẩn thận tỉ mỉ.
Giờ phút này, lúc đối mặt với cô dâu mới này, bọn họ trong lòng có chút tâm tình, sau thấy con trai bảo vệ như vậy, lại liếc nhau một cái, không nói thêm gì.
Chuyện nên thảo luận, hôm qua ở nhà đã thảo luận qua, hôm nay bọn họ đến không phải hỏi tội.
Nếu quả thật muốn hỏi tội, cũng phải hỏi tội con trai mình trước.
Hiện tại kết hôn đã là sự thật. Bọn họ trong lòng mặc dù có bất mãn, lại có thể thế nào.
Điều quan trọng nhất vẫn là đem hôn sự làm xong sớm một chút mới là chính sự.
- Các con đều là người trưởng thành, nếu là hai bên quyết định muốn sống cả đời, chúng ta không có ý kiến. Vấn đề giữa nam nữ yêu thích, chúng ta ngăn cản không được. Chỉ là các con thấy hợp nhau là được. Đến đây đi, xem ngày này như thế nào?
Thời gian có hơi gần một chút...
Âu Diên tiến lên kéo con dâu tới, cho cô xem ngày bọn họ chọn, ngày hai mươi ba tháng tư, nghi thức gả cưới, cách ngày cưới không quá nửa tháng.
Thật nhanh a!
Cô nhìn thoáng qua:
- Chuyện này, các ngài làm chủ. Con không có ý kiến!
- Được, vậy cứ quyết định như vậy. Nhà cũ Đông Đô bên kia là tân phòng, tôi đến an bài. Phòng cưới Quỳnh Thành bên này các con chuẩn bị. A Huống, con cảm thấy thế nào...
Đông Lôi rốt cuộc biết Thần Huống tại sao có tính tình như vậy- - tất cả là người nhà dưỡng ra, giọng điệu nói chuyện của vị mẹ chồng mới này, cùng Thần Huống giống nhau như đúc a... Nghe như đang thương lượng, trên thực tế là một loại báo cho.
- Con sẽ an bài.
- Mặc khác, về phương diện lễ hỏi. Thần gia chúng ta so với Đông gia kém giàu có và đông người hơn, Cúc Hoa, đối với lần này, bà thấy sao?
Âu Diên hỏi.
- Mẹ, hết thảy giản lược!
Đông Lôi đột nhiên nói ra một câu, làm hai bà mẹ liếc xéo.
Hà Cúc Hoa gật đầu:
- Nghe lời con. Giản lược!
Đứa nhỏ này không muốn trở thành tiêu điểm nghị luận của mọi người. Nhưng thân là tiểu thư Đông gia trẻ tuổi đã ly dị, tái hôn, gả lại là một nhân vật như vậy, làm sao có thể không bị nghị luận. Hôn lễ cũng nhất định đã bị chú ý.
- Mặc khác, có một chuyện, tôi phải nói một chút...
Thần Vạn Niên đứng lên, đã đi tới, liếc nhìn đôi vợ chồng mới cưới một cái.
- Ông nội, ngài có gì cần dặn dò!
Đông Lôi vẻ mặt cung kính.
Thần Vạn Niên đối với Đông Lôi khẽ mỉm cười:
- Cháu dâu này, ông rất thích. Bất quá, Tiểu Huống, nếu đã muốn kết hôn, vậy thì tìm thời gian mang theo Lôi Lôi cùng Tiểu Đốc gặp mặt. Nếu có thể, ông hy vọng sau khi kết hôn, đón Tiểu Đốc tới Quỳnh Thành ở với các cháu...
- Ông nội, Tiểu Đốc hãy để cho ba mẹ mang theo. Cháu công tác bận rộn khẳng định không quan tâm nó được. Về phần Lôi Lôi, còn được đọc sách, nó đến bên này, chúng cháu cũng không rãnh chăm sóc nó...Nếu không ai quan tâm nó, đối với sự trưởng thành của nó cũng không tốt...
Thần Huống biết rõ ông nội an bài như vậy là có ý gì, đơn giản là hy vọng Tiểu Đốc có một cuộc sống bình thường một chút, nhưng anh biết rõ, chính mình không có thời gian quan tâm nó. Đứa nhỏ này vừa ra đời chính là một tồn tại sai lầm.
Thần Vạn Năm không có miễn cưỡng nữa.
Đông Lôi da đầu lại tê dại, vừa nghĩ tới chính mình trở thành mẹ ghẻ của một đứa trẻ mười tuổi, toàn thân liền nổi da gà a...