Mới vào Đông gia có mấy ngày nhưng Ninh Mẫn biết, ở đây ngoài lão gia gia ra thì không có kẻ nào yêu thích Hàn Tịnh cả, bao gồm cả Đông Đình Phong. Cho nên, lúc bị xỉ nhục cô căn bản không nghĩ đến hắn. Giờ khắc này, khi cô một mình đối mặt với khuôn mặt thẹn quá hóa giận, chỉ hận nỗi không thể ăn tươi nuốt sống cô kia, thì đột nhiên nghe thấy thanh âm đầy từ tính, trong thanh âm lạnh lùng ấy cũng có vài phần quan tâm khiến cô không khỏi có chút ngây ngốc.
Cô xoay người lại nhìn về phía hành lang rực đèn, Đông Đình Phong cùng hai nam nhân tuấn kiệt khác đang đi tới. Chỉ liếc mắt một cái cô có thể biết hai vị này là ai, kẻ có khuôn mặt cương nghị anh tuấn này là lục thúc của hắn, giám đốc cao cấp của Đông thị, còn người chính khí ôn hòa kia là thất thúc của hắn, bác sĩ danh tiếng khoa phẫu thuật chỉnh hình.
“Mọi người đến cả rồi, thật có lỗi, hôm nay công ty hơi nhiều việc nên đến muộn.”
Đông Đình Phong chầm chậm bước về phía Ninh Mẫn nắm lấy tay cô. Trông bọn họ bây giờ thật giống như đôi phu thê ân ân ái ái, cảm nhận được đôi bàn tay lạnh buốt của Ninh Mẫn, hắn cau mày nói:
“Tay tại sao lại lạnh như vậy? Trương thẩm, phiền thẩm đến bát viên lấy giúp Hàn Tịnh một chiếc áo choàng.”
“Vâng thưa đại thiếu!”
Bà đang trong phòng khách khi nhận lệnh lập tức đi ngay.
Đột nhiên Ninh Mẫn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, bởi vì bàn tay của hắn cùng với sự ấm áp từ cơ thể hắn khiến cô thấy dễ chịu.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô có chút hoang mang: Lần này, cô khiến hắn gặp nhiều phiền phức đến vậy mà con người này trước mặt người nhà vẫn có thể tỏ ra thân mật như không có chuyện gì xảy ra sao?
Cô hiểu rõ hắn hành động như vậy là có ý gì: Không đến mức khiến người nhà hắn coi thường cô, trong lúc này vô hình như muốn tuyên bố, quan hệ giữa cô và hắn không hề rạn nứt. Hắn vẫn là chỗ dựa của cô. Đánh chó cũng phải biết mặt chủ. Không ít người vì vậy mà có chút kiêng nể.
Nhưng tại sao hắn lại phải làm như vậy?
Cô không có nghĩ ra, lại bị hắn kéo đến chỗ bàn lớn.
“Cẩn Chi, cháu đến thật đúng lúc, nam nhân có bản lĩnh phải biết quản đàn bà của mình cho tốt. Tề gia trị quốc bình thiên hạ, tề gia vẫn phải đặt lên hàng đầu. Cháu xem xem cô vợ này của cháu, gây ra chuyện rèm pha như vậy, nhưng miệng vẫn lớn tiếng, dáng vẻ vẫn phách lối. Cho ta hỏi một chút: Tại sao da mặt cô ta lại dày như vậy, dựa vào lão gia hồ đồ chống lưng sao, còn dám dạy dỗ cả em gái cháu, dám trợn mắt nói dối, làm bộ đáng thương như kiểu ta đổ oan cho cô ta? Chuyện đã rõ mười mươi như vậy mà cô ta không biết xấu hổ đến chỗ này tỏ ra vô tội làm trò ủy khuất? Cháu sai rồi, cháu vừa tới lại xem cô ta như bảo bối mà bao bọc, nỗi nhục nhã này cháu nuốt trôi sao? Chuyện này nếu một khi truyền ra ngoài, thì danh tiếng Đông đại thiếu cháu bị cắm sừng sẽ...”
Đông Hà chưa chịu thua ai bao giờ, bà ta đương nhiên không chịu từ bỏ ý đồ, nệm đôi giầy cao gót xuống nền, tiến về phía trước mang theo vẻ lãnh ngạo thường ngày hắng giọng trước mặt cháu dâu mà quở trách dạy bảo Đông Đình Phong.
Bà ta và đứa cháu này bằng mặt nhưng không bằng lòng, một khi nắm được điểm yếu nhất định không buông tha.
Đông Đình Phong sao có thể không biết được ý tứ của tứ cô cô mình, hắn nhíu mày vừa ân cần cởi áo ngoài khoác cho Ninh Mẫn vừa chất vấn ngược lại:
“Tứ cô cô... Con mắt nào của người nhìn thấy vợ cháu **? Lại là mấy tấm ảnh kia sao? Hiện nay kĩ thuật photoshop phát triển như thế, cái gì cũng có thể làm giả được. Nếu mấy tấm ảnh kia là thật, tại sao lại tự động tiêu hủy. Điều này chứng minh kẻ gửi tấm bưu phẩm đó là cố ý... Người cái gì cũng từng thấy qua như cô cô, sao đột nhiên lại tin vào mấy thủ đoạn không rõ ràng như vậy? Tịnh Tịnh nói không sai, cô cô thân làm trưởng bối, lại không phân biệt thị phi trắng đen, nghe tin đồn nhảm tổn hại danh dự, cách làm như vậy thật sự làm tổn hại đến hình tượng anh minh của cô từ xưa đến nay. Thực sự là không nên.”
Hắn vừa mở miệng liền nhắc đến chuyện mấy tấm ảnh nói cho rõ càng khiến mặt của Đông Hà tái xanh.