Thần Huống không có lại hôn, nha đầu này có chút mơ hồ, cần có thời gian để thích ứng- - nụ hôn vừa rồi, anh hôn không hề báo trước, xem ra, có chút dọa đến cô.
Cái loại vẻ mặt kinh sợ đó, làm cho anh có cảm giác là mình làm chuyện rất xấu.
Anh nghĩ tới một từ là: Trâu già gặm cỏ non.
Có chút thất đức chăng!
Trên thực tế, anh hôn rất xúc động, trong tiềm thức rất rõ ràng, cô là vợ anh, bày tỏ với vợ là chuyện bình thường, ai bảo cô không gọi- - Hôn cô, chỉ là muốn làm cho cô hiểu: Quan hệ của họ đã thay đổi, cô phải có tự giác của người vợ.
Hoặc là, đây chỉ là cái cớ buồn cười, làm như vậy là để che dấu khát vọng ẩn sâu trong lòng- - mười tháng trước, cô từng hôn qua anh, sau đó, cô quên mất sạch sẽ, còn anh, nhớ rõ ràng rành mạch, hiện tại, anh rốt cục có thể tự nhiên âu yếm rồi...
Cái tâm lý này, hình như có chút âm u...
Anh nhịn xuống xúc động, đặt mũ xuống bàn trà, thấy trên tay cô cầm một tuyển sách.
- Trong phòng ánh sáng quá mờ, đọc sách, thì đến mở cửa sổ ra mà xem cho rõ.
Giọng nói kia giống như là một trưởng bối dạy bảo một vãn bối không hiểu chuyện.
Nhưng, trưởng bối có thể hôn môi vãn bối sao?
Giả đứng đắng a!
- Ân!
Cô không có biện luận, hít thở, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời chiếu vào phòng, thực sáng.
Cô không khỏi híp một con mắt, trống ngực đập thình thịch.
Sau một khắc, anh đi tới bên người cô, đẩy cửa sổ ra, có gió xuân từ ngoài cửa thổi vào, mang theo hương hoa, cùng với ánh mặt trời ấm áp.
- Khi nào thì tới?
Cô mượn đi phóng thư, kéo dài khoảng cách, người này quá mức cao lớn, thân phận cao thượng, làm cho cô có cảm giác áp lực. Huống chi dựa vào gần như vậy.
- Vừa tới!
- A!
Cô đi tìm nước uống, cố gắng xóa hương vị của anh ở trên môi đi.
Cái loại cảm giác này rất kì quái.
- Anh không đi làm sao?
Cái ly nước buổi sáng vẫn còn, cô uống hết nửa chén, mới hỏi.
Điển hình của việc không có chuyện gì thì nói nhảm.
Cô nghĩ, cô cùng người này hiện tại không có tiếng nói chung, về sau ở một chỗ, sẽ rất mệt mỏi.
- Hôm nay không đi, ông nội của anh, còn có ba mẹ anh đều đến đây, đang ở dưới lầu, cùng nhau thương lượng một chút vấn đề về hôn lễ...
Pằng!
Động Lôi sợ đến mức cái ly rơi xuống đất.
Thần Huống nhếch miệng, nhìn cô vợ nhỏ thất thố, nhưng không có vạch trần.
- A...
Cô đi nhặt cái ly.
Trời à, như thế nào lại nhanh như vậy- - cô cho rằng còn phải đối mặt với một đại phiền toái, không nghĩ tới bọn họ dễ dàng đồng ý như vậy...
- Lôi Lôi, đến đây!
Thần Huống thấp giọng gọi.