Ngoại truyện 12.2
Xú nha đầu này......
Cô ta phải tên là Đông Nhân Đầu mới đúng, xú nha đầu....
Xưa nay hắn luôn trầm tĩnh, tại một khắc này, lại kinh hoàng không ngừng.
Rối loạn trong chốc lát.
Hắn không tiếp tục ở lại, kéo chăn đắp lên người cô, rồi đi nhanh ra ngoài như đang trốn một thứ gì đó ——
Nhưng mà cái hôn kia, đã đâm rễ thật sâu trong đầu hắn, làm hắn thật lâu không thể bình tĩnh.
Hắn đột nhiên nhớ tới chính mình đã thật lâu không đi tìm phụ nữ...... Sinh lý đàn ông, thế nhưng lại vào tối nay, bị cô ấy đánh thức...... Đây thật sự là một trải nghiệm kì quái a......
Ngồi vào trong xe, hắn tựa vào ghế, khởi động xe nói với Lô Hà nói:
“Đưa tôi đến chỗ Lí tiểu thư......”
Lô Hà ngẩn ra, lên tiếng [ Vâng ] khởi động chiếc xe thể thao phóng đi.
Lí tiểu thư Lí Đồng, là người phụ nữ ở bên Thần Huống đã mấy năm. Thần Huống thỉnh thoảng sẽ đến chỗ cô ấy ở vài ngày.
Khi vội, cũng có thể ba bốn ngày không gặp nhau.
Lí Đồng là người phụ nữ im lặng, không vì được sủng mà kiêu, mà chỉ ở những thời điểm thích hợp an ủi đàn ông. Khi Thân Huống bận không có thời gian quan tâm đến cô, cô sẽ tự chiếu cố chính mình, không bao giờ đi quấy nhiễu hắn. chính mình quá chính mình đích cuộc sống.
Hoặc có thể nói, đây đúng là một người phụ nữ thức thời, tự biết thân biết phận, vì vậy đoạn quan hệ mập mờ này mới có thể kéo dài đến giờ. Một giờ sau.
Thần Huống ấn chuông cửa nhà Lí Đồng.
Khi gương mặt mơ hồ buồn ngủ đối với gương mặt anh tuấn nghiêm túc của người đàn ông ngoài cửa, cô sửng sốt hồi lâu, vừa bối rối vừa vui mừng, nói
“Muộn như vậy mà vẫn ghé qua đây?”
Thần Huống khoát tay ý bảo Lộ Hà ở ngoài, chân dài bước nhanh vào trong nhà, nói:
“Lâu rồi không đến chỗ này của em. Không quấy rầy em chứ?.....”
“Không đâu!”
Thân mình mềm mạị dựa sát vào người hắn, tay ôm lấy thắt lưng hắn, một mùi hương đánh vào khứu giác hắn:
“Em nghĩ anh không cần em nữa.”
Cô mềm mại dựa vào.
Đã nửa năm không tới tìm cô. Làm cô chờ thực tịch mịch.
Thần Huống trầm mặc một chút, tay khẽ chuyển, ôm lấy người phụ nữ đi tới phòng tắm.
Sau khi nhiệt tình qua đi, Thần Huống ngủ trên giường, nhìn người phụ nữ bị chính mình vắt kiệt sức đang nằm úp sấp bên cạnh, đã nặng nề ngủ, mặc áo ngủ nam tựa vào cửa sổ sát đất, nhìn vạn ngọn đén chiếu sáng trong đêm——
Lúc nãy, người kia từng cúi đầu ghé vào tai hắn yêu cầu:
“Cho em một đứa nhỏ đi......”
Hắn trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu: “Đừng ôm hy vọng với anh. A Đồng, tự mình tìm một nam nhân xứng đáng gả đi đi...... Sau đó nói cho anh biết một tiếng, anh sẽ không tìm em nữa.”
Hắn thừa nhận hắn có điểm ích kỷ.
Nhưng hắn chưa bao giờ miễn cưỡng.
Đều là người trưởng thành, nam nữ hoan ái, chính là theo nhu cầu.
Lúc ban đầu, hắn nói: hắn cần một người giải tỏa sinh lý của hắn nhưng chỉ là nhu cầu mà thôi, hắn sẽ không kết hôn với bất cứ ai.
“Nếu anh cũng cần phương diện này. Chúng ta có thể thử ở cùng một chỗ.”
Cô đáp ứng rồi xuống dưới, trở thành bạn giường cố định vài năm nay của hắn.
Về phần hôn nhân, hắn sẽ không lại dễ dàng ưng thuận.
Về phần đứa nhỏ, hắn cũng sẽ không tùy tiện sinh dưỡng.
Vài năm này, hắn vẫn dùng biện pháp an toàn.......
Thần Huống châm thuốc lá.
Tuy mỗi khi cùng Lí Đồng giải quyết sinh lý hắn cũng hơi xao động, nhưng chỉ một nụ hôn của Đông lôi, như trước làm hắn mê, như bị lạc vào một mê cung.
****
Khi Đông Lôi tỉnh lại, thấy mình ở trong phòng chính mình, trên người bọc một cái khăn tắm, tất cả đều bị quấn vào ổ chăn, cô ngồi xuống, hoàn toàn không nhớ rõ chính mình về nhà bằng cách nào. Đầu rất đau, nghĩ mãi cũng không ra hôm qua đã xảy ra chuyện gì.
Cô dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo, ra ngoài hỏi quản gia.
“Cháu trở về bằng cách nào vậy? Là Thần Thản đưa cháu trở về sao?”
Điều duy nhất cô nhớ chính là mình đã gọi một cuộc điện thoại cho Thần Thản, bảo hắn đưa mình về nhà.
“Không phải, là phó Thủ tướng Thần......”
Ách, sao lại là hắn?
Cô sửng sốt một chút, vò vò tóc, vội vàng gọi cho Thần Huống. “Lôi Lôi?”
Sau khi điện thoại thông, thanh âm trầm thấp của Thần Huống truyền tới.
“À.”
Đông Lôi nói: “Thần đại ca, ngày hôm qua làm phiền rồi, thật sự cám ơn anh.”
“Không cần khách khí!”
“Thật buồn bực......”
“Buồn bực cái gì?”
“Em rõ ràng gọi cho tiểu xe tăng...... Sao người tới lại là anh.....”
Ở trong văn phòng, Thần Huống xoay xoay ghế dựa, rất rõ ràng ý thức được nha đầu kia căn bản không nhớ rõ chính mình đã trải qua những việc gì.
Như vậy cũng tốt, hai bên cũng đỡ phải xấu hổ.
“Tiểu Thản để quên di động ở chỗ anh......”
“Thì ra là thế......”
“Hôm nay còn đau đầu không?”
“Còn!”
“Về sau đừng uống rượu nữa, một đứa con gái, bên ngoài một mình uống rượu, nếu bị kẻ xấu lợi dụng thì phải làm sao bây giờ? Lớn như vậy rồi mà ngay cả điều đơn giản thế cũng không biết lưu ý......”
Lại bắt đầu thuyết giáo.
Đông Lôi xem thường.
“Được được được, về sau em nhất định sẽ không uống nữa. Em có việc, treo máy trước......”
Vội vã treo điện thoại.
Thần Huống trừng mắt: tiểu nha đầu này, một câu cũng không muốn cùng hắn nhiều lời: hắn cũng không muốn mắng cô như thế, chẳng qua là hắn muốn trốn tránh mà thôi.....
****
30 - 5 ở Đông ngải quốc Quỳnh thành.
Sông Quỳnh ở Quỳnh thành một ngày sẽ có từng đợt thủy triều rộng lớn mạnh mẽ đáp xuống, hàng năm ở đó luôn hình thành nên một hình ảnh xinh đẹp.
Thiên nhiên kì quan tuyệt đẹp này hằng năm thu hút rất nhiều thanh thiếu niên đi xem.
Ngày đó, Thần Thản hẹn Đông Lôi đi đến đó chơi.
Khi 5 giờ chạng vạng, nắng chiều một mảnh hồng hồng, chiếu lên mặt sông Quỳnh là cho mặt sông như tấm thảm lửa, từng đợt thủy triều giống như từng đợt lửa dữ dội bốc lên, sau đó va chạm ở thượng nguồn sông Quỳnh, hình thành một cột nước bắn ra tứ phía.
Người đến xem sợ hãi than ra tiếng.
Đông Lôi nhìn thiên nhiên nổi giận, dùng cameras quay lại một màn hùng tráng này.
“Em muốn ăn bò viên......”
Bụng cô phát ra tiếng kêu thầm thì.
Cô vỗ tay, nhìn con sông rộng lớn, người đến ngày càng nhiều, phóng tầm mắt ra xa liền thấy từng dòng người tấp nập xô nhau. Xung quanh ồn ào tiếng người, cùng với tiếng ồn từ sông nước. Không khí náo nhiệt. Cô muốn đi tìm chỗ nào vắng người nghỉ chân một chút.
“Tôi đi mua! Em sang bên kia chiếm chỗ đi......”
Thần Thản cũng đói bụng, bất quá quán thịt cũng rất đông người.
Đông Lôi đi chiếm ghế đá, nhìn Thần Thản bị bao phủ một đám người bao phủ.
Có lẽ, cảm tình có thể chậm rãi bồi dưỡng ——
Cô biết, hôm nay là ngày cô nên nói ra câu trả lời của mình
Ngồi tại chỗ đung đưa chân, tâm của Đông Lôi như trước là một mảnh mờ mịt, cái đáp án kia có nên nói hay không......
Nghĩ đến Kiều Sâm đã đính hôn, có lẽ cô nên đáp ứng Thản Thản.
Nghĩ đến chính mình còn trẻ, lại cảm thấy hiện nay tâm trí không phải quá thành thục, có lẽ chuyện tình cảm, có thể tạm thời chậm rãi tiến triển......
Cô có điểm loạn, cũng không muốn nghĩ nhiều, bắt đầu quan sát xung quanh.
Trên thượng nguồn, có mấy thanh thiếu niên trẻ tuổi cầm cành hoa giơ lên cùng nhau chụp ảnh......
Bỗng dưng một trận triều lên nuốt sống bọn họ, triều lui, ít nhất có hai thiếu niên bị cuốn theo xuống.
Nhìn đến cảnh này, Đông Lôi bất giác rùng mình.
Nguy rồi, đã xảy ra chuyện!
Lúc này, có người bắt đầu thét chói tai, có người bắt đầu khủng hoảng, dòng người nháo nhác chạy ra ngoài.
Phản ứng dây chuyền một khi hình thành, hậu quả là cực kỳ đáng sợ.
Có người té ngã, người trước sau không hề dừng lại mà tiếp tục chạy, tình cảnh đáng sợ chỉ hay xuất hiện trong TV lúc này lại thản nhiên đập vào mắt Đông Lôi.
Cô hét lên: mọi người đừng nóng vội, mọi người đừng nóng vội, nhưng không ai nghe cô.
Một Tiểu cô nương bị ngã, có người đạp lên người nó chạy qua, đứa nhỏ liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đông Lôi cả kinh, liều mạng muốn cứu Tiểu cô nương kia.
Có người nhìn thấy cô ra tay, cũng giúp một chút.
Tiểu cô nương vừa được cô đỡ dậy, mấy người ở phía sau liền bất chấp đạp lên người cô chạy qua.
Liên tiếp không ngừng.
Cô hét lên đau đớn, cả người đau như vừa bị xe nghiến qua, ra sức muốn đứng lên, nhưng không thể.
Bốn phía tất cả đều là tiếng thét chói tai.....
Từng trận tiếng hét vùi lấp đi tiếng kêu cứu của cô.....
Xong đời xong đời, lúc này đây, cô chết chắc rồi.
Cô trong lòng không nhịn được nghĩ: tiêu đề của những tờ báo chí ngày mai nhất định sẽ là, em gái Thủ tướng Đông Ngải bị mọi người đè chết thảm.