Trước khi máy bay gặp tai nạn, Cố Đan đã tìm được chỗ trốn của tụi nó. Cậu dựa vào kiến thức của mình, dẫn theo tụi nhỏ tìm được dù để nhảy, trước mười phúc khi máy bay bị nổ tung, thì nhảy xuống.
Ở Di Quốc (*người Trung Quốc thời xưa gọi các dân tộc ở phía Đông) nếu người bị bắt giữ sẽ phán án đồ tội phạm, lúc trước có hơn bốn năm vạn người.
Lần đó, Hoắc Đan ôm Vãn Vãn, Đông Kỳ buộc em gái trên lưng, bốn người thả người nhảy dù, đã rơi vào nơi tên là giám sát Tử Đảo ***.
Sỡ dĩ bọn họ may mắn có thể thoát hiểm, sau cùng mấu chốt nhất ở chỗ: Hoắc Đan đặc biệt nhảy dù không quá cao, còn Đông Kỳ, tuy rằng tuổi nhỏ, thực sự từng có tầm mười lần nhảy dù nên khi ôm em gái hảy vẫn ổn định. Đúng là kinh nghiệm trợ giúp bọn nó tránh được một kiếp.
Nhưng cái địa phương này, cực kỳ phức tạp. Lịch sử trăm năm, lại để cho khu vực này tự thành.
Tử Đảo diện tích rất lớn, ước chừng lớn như Quỳnh Thành ở Đông Ngải, bức tường sắt cao cao đem nơi đây làm thành một cái thùng sắt, sắt ngoài tường là phòng trốn lưới điện. Cả ngày lẫn đêm đều có kết điện. Vừa chạm vào mà chết. Bên ngoài lưới điện, là bộ đội vũ trang Di Quốc quanh năm suốt tháng luôn giám thị.
Lúc đó ở đấy bọn nhỏ tham sống sợ chết, khó khăn muốn tìm cách rời khỏi. Về sau, bọn nó rốt cuộc chui vào khu khiển phòng điều khiển giám sát và điều khiển, tìm cách liên lạc với vệ tinh của quân đội Trúc Quốc.
Sauk hi Mạc Nghêu Chi nhận được tin tức, liền nói với Khải Hàng, Khải Hàng nói chuyện với người lãnh đạo Trúc QUốc. Cuối cùng đưa bọn nhỏ về.
“Nhìn đi, A Ninh, ông trời không có dập tắt hy vọng của chúng ta. Vì vậy, anh đã cố lấy lại dũng khí, đưa bọn nhỏ tới đây. Mong đợi những hạnh phúc để có thể để xua đi lo lắng trong lòng...
“Mấy ngày nay, anh luôn ở đây, mỗi thời mỗi khắc đang tiểu Đan đưa ảnh chụp cho anh, xem mọi người đoàn tụ cùng một chỗ, thấy em lần nữa lộ ra tươi cười, anh cũng sẽ ngồi một mình ở trên giường khách sạn bật cười. Chẳng qua là sau khi cười xong, dù sao vẫn là mất mác. Là không thể tự mình ở bên cạnh các ngươi mà tiếc nuối.
“Hôm nay, anh rốt cuộc nhịn không được, muốn đeo chiếc nhẫn này lần nữa lên trên ngón tay em. Muốn một lần nữa dắt tay em, dẫn theo bọn nhỏ, đi nghênh đón tương lai. A Ninh, có thể chứ?”
Nắm tay cô, anh đeo chiếc nhẫn vào tay cô, quỳ một gối xuống đất, vô cùng chân thành hỏi ý cô.
Trong lòng bàn tay Ninh Mẫn đổ mồ hôi, đáy mắt có nước mắt.
Hai năm qua, cuộc sống của cô đang trong nước sôi lửa bỏng, mà cuộc sống của anh cũng chẳng tốt là bao.
Khi tinh thần cô tan vỡ, bên ngoài bị người ta coi như người điên mà bắt lai, trong năm tháng ở bệnh viện tâm thần, anh lại quanh quẩn trong sống chết, anh chống đỡ sự nghiệp, cũng một lần lung lay sắp đổ.
Trong chuyện này bọn họ đều là người bị hại.
Bọn hoj yêu nhau, lại ở khoảng cách xa nhau, bởi vì không cách nào vượt qua chướng ngại tâm lý. Hôm nay, chướng ngại với bọn nhỏ về, đã lặng yên đánh tan.
Bây giờ cô vẫn có lý do từ chối đi phần thâm tình thắm thiết sao?
Cô rút về tay, lau đi nước mắt bên trong hốc mắt, nuốt xuống chua chát trong cổ họng, giọng nói bình tĩnh, nói:
“Ngày mai, em muốn dẫn theo bọn nhỏ quay về Đông Ngải... Em muốn dẫn bọn nhỏ trở về cúng bái ba còn có ông nội... Anh cũng đi đi...”
Ninh Mẫn thấy, đáy mắt Đông Đình Phong lại có nước mắt hiển lên, mà nước mắt ở chỗ sâu, tự có một đạo ánh sáng lóe lên, từ sâu trrong cặp mắt thâm kia bắn ra, thật giống như trời âm rét lạnh, đột nhiên có ánh mặt trời xuyên thấu mà ra, khắp trời, một vùng tươi đẹp.
Đó là vầng sáng mừng rỡ.
Anh không nói lời nào, bước lên, lật tay cô lên, muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón tay áp út của cô.
Thế nhưng là anh quá kích động, trong lòng bàn tay lại đổ mồ hôi, vừa trượt, chiếc nhẫn mất, nhanh như chớp lăn vào phía dưới ghế sofa.
Anh khẽ giật mình, vội vàng úp sấp trên mặt đất tìm.
Ánh sáng quá mờ, nhất thời anh không tìm được, chỉ có thể lấy tay vội vàng móc lấy điện thoại ra, chỉnh đèn pin, trong lòng ảo não không thôi a, tại sao mình cứ vụng về như vậy, chỉ đeo nhẫn mà làm cũng không tốt.
“A Ninh, em chờ một chút a... Không biết lăn đi đâu...”
Anh có chút túng quẫn ngẩng đầu nói với NInh Mẫn, sau đó nghiêng đầu nằm rạp trên mặt đất chiếu đèn vào tìm được.
Ninh Mẫn kinh ngạc nhìn, thời điểm này Đông Đình Phong, đâu còn là cái người truyền kỳ kia nữa, anh chỉ là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn, gặp người phụ nữ mình yêu thương thì khẩn trương, xấu mặt, sẽ vì tìm một chiếc nhẫn không giá trị, mà cúi đầu, mà quỳ xuống đất, mà mất phong độ nằm rạp trên mặt đất, bò qua bò lại màu hồng phấn mập mờ, Tổng giám đốc khó kìm lòng nổi.
“Đã tìm được, đã tìm được...”
Đông Đình Phong đã tìm được nhẫn, giống như đứa bé tìm được đồ chơi rất vui vẻ, quơ quơ chiếc nhẫn trên tay, thấy bà xã cứ nhìn chằm chằm mình.
Anh đến gần, cố gắng ổn định hơi thở của mình, không đến mức để chính mình lộ vẻ đặc biệt vội vàng:
“Anh đeo lên cho em!”
Nhưng anh vẫn còn vội vàng.
Sau một khắc, giống như sợ cô hối hận, anh rất nhanh cầm lấy tay cô, nghiêm túc đeo lên, sau đó, nặng nề thở dài một hơi, rồi nhìn khuôn mặt của cô. Mười ngón chăm chú nắm chặt tay cô. Ánh mắt không muốn rời đi.
Trong nháy mắt, chuyện anh luôn nằm mơ cứ nghĩ là hy vọng xa vời, hôm nay, rốt cuộc mơ tưởng cũng trở thành sự thật.
Anh nâng cao tay của cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Lửa nóng trên môi, rơi xuống trên bàn tay cô, run rẩy vài cái. ><
“A Ninh...”
Anh thở dài, lần nữa ôm cô thặt chặt, cảm thụ được độ ấm rúc vào trong ngực, tràn đầy mùi thơm hoa lan một lần nữa thấm vào hơi thở của anh.
Cách hai năm, anh tìm cô về.
Ngón tay của cô, run lợi hại, từ từ nhắm hai mắt, từng chút từng chút mở cánh tay của mình ra, vòng qua eo của anh.
Thế giới mất mác, đã trở về.
“Cẩn Chi!”
Cô nhẹ nhàng kêu. Lại khó chịu, vừa vui sướng.
Vốn tưởng rằng cả đời này, sẽ không có khả năng, hôm nay, lại có nhau một lần nữa.
“Anh đây!”
Có mắt nước mắt tràn ra.
Cô vuốt eo của anh, ôm chặt cơ thể ấm áp của anh.
Anh cũng ôm chặt cô, sự hiện hữu của cô, đơn giản liền xua đi vắng lặng trong lòng anh...
Đúng vậy, giữa nam nữ trên đời này, bởi vì yêu nhau, mà có thể sưởi ấm cho đối phương.
Chỉ là một loại ấm áp như vậy, cũng không có duy trì lâu, Vãn Vãn chạy ra, kêu la nói, Vãn Vãn liền kéo cơ thể hai người, không nói lời nào kéo Ninh Mẫn đi vào trong.
Đông Đình Phong mỉm cười, tuy có chút tiếc nuối thế giới hai người cứ như vậy mà bị phá hư, nhưng này chẳng phải có hương vị gia đình sao.
Anh đi vào theo, để vợ giúp đỡ, bưng một chậu nước ấm, trước rửa sạch cái mông của cô con gái nhỏ, lại pha một bồn tắm lớn.
Hai vợ chồng cùng một chỗ tắm rửa cho bé con, đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, cười cười cười, hắt nước chơi, giội đến trên người hai vợ chồng tất cả đều là nước.
“Bé con còn chưa có đặt tên đâu!”
Đột nhiên cô nghĩ đến chuyện này, nói thật nhỏ.
Hai năm qua, là Hoắc Đan nuôi lớn bé, tiểu Đan chỉ kêu bé con là tiểu tiểu, Vãn Vãn và Đông Kỳ cũng kêu nó là em gái, tiểu tiểu đã thành tên gọi của bé con —— Hoắc Đan đã nói, nó không có cái quyền đặt tên cho bé.
“Ông nội nói, cho em đặt!”
Mười giờ, bốn đứa bé ngủ trên mặt đất, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn canh giữ ở hai bên bốn đứa bé, nhẹ nhàng nói chuyện.
“Gọi là Đông Duyệtđược không... Duyệt Duyệt...”
Cô mong đứa nhỏ này, sau khi trải qua kiếp nạn này, không bệnh vô tai, cả đời sung sướng vui vẻ.
“Được!”
Một đêm này, Đông Đình Phong không có ngủ lại căn nhà cấp bốn nho nhỏ này, bởi vì Hoành Vi nửa đêm trở về, bởi vì không có chỗ ngủ.
Ngày hôm sau, một máy bay đưa bọn nhỏ trở về Đông Ngải, một giờ chiều, một nhà sáu người xuất hiện ở trước mộ Ninh Trọng và Ninh Đại Hải, hai vợ chồng dập đầu trước bia mộ, bốn hài thứ tự từ lớn tới nhỏ, cùng quỳ ở phía sau bọn họ.
Từ nghĩa trang đi ra, Đông Đình Phong nói với Ninh Mẫn: “Có đi thăm mẹ không?”
Ninh Mẫn ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, sau lưng ba đứa bé náo thành một đoàn. Cô cúi đầu nhìn Đông Duyệt ngủ trong lòng, lòng có chút e sợ:
“Tạm thời không đi.”
Cô không có dũng khí để đi.
“Như vậy, chúng ta về nhà!”
Cô gật đầu: “Ừm, về nhà trước!”
Hai giờ sau, cô đứng trước cửa ra vào vườn Tử Kinh.
HOÀN CHÍNH VĂN.!!.