chuyện này cũng không ngoài ý muốn của ninh Mẫn: uống thuốc như vậy không ảnh hưởng tới đứa nhỏ mới là lạ.
“ninh Mẫn!” An Na nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“ừ!” Ninh Mẫn trả lời.
An Na hít hít nước mũi: “tôi chỉ có thể sống vài ngày nữa, hiện tại cầu xin cô và Đông Đình Phong làm một chuyện: cho nó trở về Đông gia, chữa bệnh cho nó, đem nó nuôi lớn.”
nói xong, nước mắt từ khoé mắt lăn xuống.
“đây là mục đích cô bảo tôi đến đây?”
“đúng!”
lúc sắp chết cầu xin như vậy nhất định làm rung động lòng người. nhưng ý chí của Ninh Mẫn rất sắt đá.
“Nếu tôi không đáp ứng?”
cô vẻ mặt lãnh đạm: “ Tôi và Cẩn chi dựa vào cái gì lại muốn tiếp nhận một đứa nhỏ không nên xuất hiện trên đời này như vậy?”
“nếu cô không đáp ứng, hôm nay cô cũng đừng hòng rời khỏi tòa nhà này.”
An Na tựa vào đầu giường cười cười, tự tin mười phần, bày ra một bộ dáng như thể đã thực hiện được âm mưu.
“có chuyện tôi quên nói cho cô biết, ở trên lầu có một quả bom hẹn giờ đã được khởi động, hiện tại cô có hai lựa chọn, một đáp ứng điều kiện của tôi, báo tin cho Đông Đình Phong, sau đó quả bom sẽ bị hủy đi, hai chúng ta cùng chết ở trong này. con của cô và con của tôi trả lại cho chúng ta cùng nhau chết ở nơi này. đương nhiên còn có rất nhiều người vô tội sẽ cùng nhau chết......... nếu đây là kết quả cô dự đoán, chúng ta có thể cùng thử một chút...........”
cô ta nghĩ sắc mắt Ninh Mẫn sẽ biến đổi nhưng không có, nữ nhân trước mặt ánh mắt yên tĩnh vô cùng, ngay cả mày cung không nhăn, còn thản nhiên hỏi lại một câu:
“phải không?”
Ninh Mẫn lấy một cái ghế ngồi xuống, đứng thật mệt a.
“cô sẽ không sợ?” (nghĩ gì? Mẫn Mẫn là ai thế coi thường nhau à?)
An Na thấy thế, hỏi, có chút ngạc nhiên, nếu là cô, khẳng định cô sẽ hoảng sợ.
“vì sao phải sợ?”
“mỗi người đều sợ chết.” an Na nói.
“đúng vậy!” ninh Mẫn gật đầu.
“Đối với mỗi con người, sinh mệnh là vô giá. An Na cô vì một người đàn ông không yêu cô mà hủy hoại đi chính mình, cô không thấy mình ngu ngốc có hạng sao? cô mới hai mấy tuổi đầu. còn trẻ như vậy, lại phẫu thuật thay tim thành công, vốn nên có một tiền đồ tốt, nhưng lại đem cuộc đời mình hủy hoại. nếu cô không hoài niệm, thì cô cũng không sinh đứa bé này............”
“không có nếu........”
An Na đột nhiên lạnh lùng ngắt lời.
một chút sau, cô mạnh mẽ ngồi dậy, môi mím chặt, hai tay chặt chẽ bám lấy tấm chăn đắp trên người, trong mắt làm ra vẻ mong đợii:
“Ninh Mẫn, hiện tại tôi cái gì cung không cần, chỉ có thể dựa vào đứa nhỏ, chỉ cầu nó về sau đừng phải chịu khổ.............. cả đời này không gặp tai nạn là tốt rồi.”
“Được, tôi có thể đáp ứng cô!”
Ninh MẪn đột nhiên đáp ứng làm An Na ngẩn ngừoi.
lúc này ngữ khí của Ninh Mẫn lại chuyển đổi:
“đối với cô, cho dù có đồng ý cũng vô dụng!”
An Na bật thốt lên hỏi: “làm sao có thể vô dụng, cô có thể thuyết phục Đông Đình Phong đồng ý.”
“chuyện đó và chuyện Đông Đình Phong có đồng ý hay không không có liên quan đến nhau.”
An Na ngây ngốc một chút, không rõ ý tứ của cô.
“không hiểu có phải hay không?”
cô ta gật đầu.
“tôi giải thích cho cô nghe!”
Ninh Mẫn nhìn chung quanh mỗi góc trong phòng, gắng tìm ra một ít dấu vết tơ nhện:
“nếu tôi đoán đúng theo cô nói thì hôm nay sẽ có một kết quả: cô sẽ chết trong này và tôi trở thành hung thủ. ngày mai Đông Ngải Quốc sẽ xuất hiện một sự kiện: Thủ tướng bỏ tiền ra ăn chơi hoan lạc, Thủ tướng phu nhân sát hại tình nhân cũ của thủ tướng.kết quả Đông Đình Phong sẽ mang mãi một vết nhơ thậm chí còn phải từ chức đi tù.”
nói tới đây, cô cũng tìm được một cái lỗ nhỏ, còn vẫy tay hỏi:
“trăm phương ngàn kế như vậy tìm cách hãm hại tôi và Cẩn Chi, tôi thực sự muốn biết, hai vợ chồng ta rốt cuộc đã có ân oán gì với cô, có thể làm như vậy?”
An Na nghe vậy sắc mặt biến đổi.
ninh Mẫn đứng lên, lấy cái ghế đập cái lỗ kia đi, xoay người kéo an Na từ trên giường xuống tựa vào cửa sổ trên vách tường.
cơ hồ cùng thời điểm đó, có cái gì từ ngoài bắn vào, đâm thẳng vào chỗ ngồi của an Na lúc nãy.
nếu ninh Mẫn chậm một chút thì trước mặt cô bây giờ đã là một cái xác chết, lực đạo kia cũng rất lớn, có thể bắn thủng đầu giường.
“thấy không? cô sớm đã bị đem là một con tốt thí ( bị bỏ đi ý) bọn họ không chỉ muốn giết cô mà còn muốn giết tôi. tôi thật không rõ, cô như thế nào liền ngu xuẩn như vậy, cứ tự nhiên hợp tác với bọn họ, từng bước một làm cho sự việc phát triển đến mức này. nói cho tôi biết, đứa nhỏ đâu? tôi sẽ cho ngừoi đi cứu, nếu muộn cái cô nhìn thấy chỉ là một thi thể lạnh ngắt............”
sự sợ hãi trong mắt an Na ngày càng lan tỏa, cô thở hổn hển. đúng vậy, cô nhìn, nếu không có Ninh Mẫn thì cô đã chết rồi.
“Sẽ không, sẽ không, chỉ cầnn ta ngoan ngoãn hợp tác tốt với bọn họ, bọn họ sẽ đối xử tốt với con ta...........”
“Ngu xuẩn. cô chỉ là một con cờ trên tay bọn họ, bọn họ làm sao có thể tuân thủ giao hẹn với một quân cờ?”
Ninh Mẫn không nhịn được mắng một câu.
sắc mặt an Na xám xịt, sự thật chính là như thế
Ninh Mẫn lắc đầu, tâm tình vô cùng trầm trọng hỏi lại:
“bom hẹn giờ ở đâu?”
“tôi không biết.”
“còn bao lâu nữa sẽ nổ?”
“đừng hỏi tôi, tôi cái gì cũng không biết.”
cô bị bức bất đắc dĩ mới đến nơi này, nhũng ngừoi đó lấy con của cô, sau đó cô chỉ có thể nghe bọn họ điều khiển, mấy ngày nay, cô vẫn nằm trên giường, làm sao biết được đã xảy ra chuyện gì?
ninh Mẫn thực đau đầu, tựa người vào tường nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn nên gọi cho Đông Đình Phong. điện thoại bắt máy, cô khôngđợi cho ngừoi kia nói đã thét lên:
“có hay không nghe rõ, An Na nói có bom hẹn giờ, lắp ở nơi nào cũng không biết, còn bao lâu nữa sẽ nổ cũng không biết, để an toàn anh mau chsong thông báo cho mọi ngừoi ở đây đi sơ tán, mặt khác em đang ở điểm 12 tòa nhà đối diện phố Lý, cso mai phục ít nhất một tay bắn tỉa, anh phái người đi điều tra đi.......... anh phải tìm ra bằng được tay bắn tỉa kia”
“em có bị thương không?”
không đợi Ninh MẪn nói xong Đông Đình Phong nén giận lên tiếng.
Nih Mẫn nhìn qua vết bắn ở đần giường trầm mặc một chút mới hạ thấp giọng nói:
“không có em vẫn tốt, nhưng mà mau phái người qua đây, An Na không thể di chuyển thân thể cô ấy rất yếu.”
“đợi một chút anh lập tức đến ngay.”
Đông Đình Phong lớn tiếng quát, giận dữ đi ra.
“Không em và an Na sẽ cùng nhau rời đi, có lẽ không có bom hẹn giờ, khả năng chỉ là đối phương bày binh bố trận để em sợ hãi, nếu không bọn họ cũng không để ngừoi bắn tỉa cứ như vậy......”
hắn vội vàng ngắt điện thoại không cho cô cơ hội nói tiếp.
10 phút sau, Ô Phương và một đội đặc chiến xuất hiện ở cửa phòng.
Ô Phương nhìn thấy Ninh Mẫn đang ngồi trên sàn nhà, trong phòng chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt. cô thở mạnh một hơi, không nhìnđến sự tồn tại của an Na, vỗ ngực đi qua, “ Cám ơn trời đất, không có việc gì thật tốt quá............ về sau cô đừng một mình hành động, thất mạo hiểm a......... nếu cô gặp chuyện không may cái mạng của tôi chắc giữ cũng không nổi mất........”
chỉ một chút thời gian mà xảy ra việc ngoài ý muốn.
đợi khi còn cách ba bước thì An An vội vàng lảo đảo đứng dậy, lao về phía Ninh MẪn.
Ninh Mẫn đỡ thắt lưng đang muốn đứng lên thì cảm giác có ánh sang chợt lóe trước mặt, theo bản năng lùi xuống, thân mình nặng nề, ngã xuống phía sau, không có nghĩ qua lại bị vấp ngã xuống đau khong đứng dậy nổi.
An Na thuận thế tới gần, dùng con dao sắc bén kề lên cổ Ninh Mẫn, thét một tiếng chói tai:
“ai cũng không được lại đây, các ngừoi dám tiến gần ta cắt cổ Thủ tướng phu nhân................ ta muốn gặp Đông Đình Phong, các ngưoi mau gọi Đông Đình Phong đến gặp ta.”
Ô Phương ngẩn ngơ, kéo tay đặc công kia trở về “Cô đừng kích động.......”
cô biết ninh mẫn năng lực không phải hạng tầm thường là dội trưởng đội Liệt Phong, nhưng hiện tại Ninh Mẫn đang mang thai, không lâu, sẽ sinh, bây giờ, hành động chậm chạp, đó là một loại phản ứng tất nhiên. Ninh mẫn bị Anna dễ dàng bắt được, không phải là khiếp sợ, đồng thời càng lo lắng, lúc cô ấy ngã xuống trên mặt hiện lên vẻ đau đớn, có thê rhay không đã bị thương?
Mà hiện tại, nàng nhất định phải làm chuyện chính là: ổn định tốt ngừoi này
“Trăm ngàn lần đừng xúc động...... cô yêu cầu gì, chúng ta cũng có thể đáp ứng......”
“Ta muốn gặp đông đình phong, lập tức! Lập tức!”
Anna vô cùng kích động kêu, hai mắt đỏ đậm.
“được được được, Thủ tướng đại nhân đang đến rồi!”
giọng nói vừa ngắt liền nghe thấy giọng của Đông Đình Phong
“Ngươi tìm ta phải không? Ta ở chỗ này!”