Hôn lễ bị hoãn. . . . . .
“Chúng ta lập tức đi đăng kí! Hôm nay, em sẽ trở thành vợ hợp pháp của anh. . . . . . Được không? Được không?. . . . . . Khoa.”
Người phụ nữ bị hôn đến đầu óc choáng váng nhìn người đàn ông mang vẻ mặt kích động, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, bản tính của cô chính là không bao giờ làm trái ý của người đàn ông kia, cúi thấp đầu.
Quá trình tiếp diễn, có hơi rối loạn.
Hắn để cô mặc thật xinh đẹp, chính hắn cũng trở nên thật anh tuấn, sau đó đưa cô trong bộ dáng bị khí hư xuống lầu.
Trong phòng khách dưới lầu, có hai cái nhân viên chính phủ mặc đồng phục, giải thích cho bọn họ về luật hôn nhân, đưa giấy đăng ký kết hôn để bọn họ điền vào. . . . . .
Hàn Tịnh kinh ngạc một hồi lâu khi nhìn thấy giấy này nhìn, tựa hồ nhớ lại cái gì đó, rồi lại bị Đông Tán ngắt lời gây rối loạn.
Hắn thúc giục cô điền nhanh vào, tay cô run run cầm bút điền vào từng chỗ. . . . . .
Hắn nói, chắc là em đang rất kích động , hay là các loại tư liệu để anh điền là được. . . . . Còn em chỉ việc ký tên thôi. . . . .
Cô gật đầu, nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay, cái gì cũng đồng ý.
Đợi cho cô từ hỗn loạn trong đang mơ lấy lại tinh thần, cô nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn đang cầm trên tay, chính là của mình và Đông Tán, người chứng kiến hôn nhân: Kiều Sâm
Đông Tán ôm lấy cô xoay tròn.
Cô từ trong ngây ngốc lấy lại tình thần, lúm đồng tiền nở ra như hoa..
Lúc này đây, cô cười rất sáng lạn, rục rỡ.
Bởi vì cô được gả cho người đàn ông mà mình yêu như nguyện ý.
Sau khi nhân viên công tác rời đi, người từ ngoài cửa nối đuôi nhau vào:
“Chúc mừng, chúc mừng Yêu nhau cuối cùng cũng được ở bên nhau. . . . . .”
Cô nhìn họ, Đông Đình Phong, Trữ Mẫn, Đông Lục Phúc, Đông Phu Nhân, Đông Tiểu Bác, còn có Đông Lôi, một đám vỗ tay, vây quanh bọn họ, chân thành chúc phúc cho họ.
Mễ Cơ vỗ tay, mỉm cười.
Cô rốt cục ý thức được mình lại hồ đồ đem mình gả cho. . . . . .
Một giây kia, sắc mặt cô trắng bệch đến lợi hại, nói lắp, thở gấp gáp kêu to lên:
“Tôi. . . . . . Tôi không thể gả cho anh. . . . . .”
Cô đổi ý !
Cô lại muốn đẩy hắn ra.
Lúc này đây, ý thức của nàng hoàn toàn trở về với thực tại.
Tâm tình sung sướng, đều là lừa gạt. Nhìn thấy chứng nhận kết hôn trên tay, da đầu cô run lên. . . . . .
“Tại sao lại không thể?”
Đông Tán biết, cô có thể dễ dàng đồng ý gả cho hắn, hoàn toàn là bởi vì, hành vi của và ý nghĩ của cô vừa rồi có điểm không bình thường, cô mà bình thường chắc chắn không thể sảng khoái đồng ý như vậy.
Hắn làm như vậy, là thừa nước đục thả câu.
Nhưng mặc kệ nó, cái hắn mong chính là đạt được kết quả như vậy. Làm cho cô không bao giờ có thể trốn tránh hắn nữa. Từ nay về sau cô chỉ có thể trở thành vợ của hắn.
“Em là. . . . . . Em là vợ của người khác. . . . .”
Cô nói nhẹ nhàng, ánh mắt thoáng nhìn Đông Đình Phong khi, rồi lại cúi thấp đầu xuống.
Đông Đình Phong thoải mái cười:
“Từ lâu đã không phải !”
Cô ngẩng đầu, lại ngẩn ngơ.
“Đúng vậy, từ lâu đã không phải rồi!”
Đông Tán gật đầu phụ họa.
Cô lại bày ra một biểu tình phức tạp:
“Cho dù không phải, em còn là không thể đó, A Tán, có rất nhiều việc, anh căn bản là không biết. . . . . .”
Cô chuyển đề tài, muốn thuyết phục hắn.
Hắn gấp gáp tiếp lời:
“Không cần biết. Chuyện quá khứ thì cho qua đi, bây giờ chúng ta đã có cuộc sống mới, sẽ cùng nhau tạo ra nhiều kỷ niệm mới tốt đẹp. Chẳng lẽ, em cứ giữ quá khứ cả đời vậy sao? Đó là một hành động ngu ngốc. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .”
Cô vẫn chần chờ.
“Không nhưng gì hết! Bây giờ em đã là vợ của anh. Từ nay về sau, chỉ cho phép em đi theo anh học hỏi, chỉ cho phép em nghĩ đến việc em yêu anh bao nhiêu, chỉ cho phép em nghĩ đến làm thế nào để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp, những chuyện khác, em không cần phải quan tâm. . . . . .”
Hắn kéo đến cô đến trước mặt, ôm của lấy vòng eo của cô, lấy trán mình cọ vào trán cô.
Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ dừng lại trên mặt hắn, nụ cười đẹp đến nao lòng kia làm cho cô không thể từ chối. Thực ra, trong lòng cô không hề có ý nghĩ từ chối, thậm chí còn có chút chút mong chờ. . . . . .
Cô bị mê hoặc, nhìn ra một vườn xuân về hoa nở bên ngoài kia, trong lòng được lấp đầy bởi một cái gì, tất cả ký ức hắc ám, đáng sợ, đều nị bức tranh sơn dầu xinh đẹp, hạnh phúc này đánh tan. . . . . .
Rốt cục, cô không kháng cự nữa, nhẹ nhàng cúi đầu:
“Được, chỉ cần anh đồng ý lấy em, thì em không phản đối.”
Cô ghé vào lỗ tai hắn cúi đầu nói:
“A Tán, anh là thiên thần đã cứu rỗi em, về sau, nếu anh phụ em, đời này, Hàn Tịnh em sẽ không còn tư cách tồn tại trên đời này. . . . . .”
Một cái hôn, hôn chặt đứt tuyên ngôn tình yêu bất diệt của cô.
Đông Đình Phong ở bên cạnh mỉm cười, đứa bé này luôn nhận hết cực khổ về mình, rốt cục khổ tẫn cam lai, tình yêu của cô ấy cuối cùng cũng trở lại. . . . . . Tốt quá rồi. . . . . .
Ninh Mẫn cảm động đến sắp khóc, trên đời này, không còn gì có thể so với thời khắc cảm động này. . . . . .
Một người từ trong tuyệt vọng, một lần nữa có được hy vọng, một lần nữa tươi cười, là rất khó, mà tình yêu, có thể biến bất hạnh thành hạnh phúc, làm cho cuộc sống quanh co, hi vọng, và rồi sức sống căng tràn, nắng xuân chậm rãi mà đến. . . . . .
Đông Cúc Hoa cảm khái, trước kia chán ghét hàn Tịnh, cảm thấy đây là một người phụ nữ không biết liêm sỉ, liên tục sỉ nhục cô và đứa con——
Ý nghĩ như vậy, cũng từ một người mẹ thương yêu con mình mà ra, vậy nên cũng không hoàn toàn sai.
Mọi người mẹ đều ích kỷ, đều hy vọng con của mình có thể có được người tốt nhất để bầu bạn.
Bởi vì lập trường bất đồng.
Nhưng mà, đi hết vòng luẩn quẩn thì cuối cùng Hàn Tịnh cũng vẫn trở thành con dâu của bà, bây giờ bà có muốn hận cô cũng không được. Đương nhiên, đối với đứa nhỏ này, bà chợt sinh ra một loại cảm tình phức tạp.
Giờ này khắc này, trong lòng bà chỉ có một loại cảm xúc duy nhất: Hy vọng bọn chúng từ nay về sau hạnh phúc.
Đúng, trải qua nhiều đau khổ, nếu chúng không thể hạnh phúc lâu dài, thì đúng là ông trời rất tàn nhẫn với chúng.
Mà nay, đối với bọn họ, bà không còn cầu gì hơn.
Nhân sinh hậu thế, không gì có thể so được với với niềm hạnh phúc khi tìm được thứ mà mình đã bỏ lỡ. Đông Lục Phúc rơi nước mắt, cười mãn nguyện: Tốt, tốt lắm, thật sự rất tốt, hai đứa nhỏ này, rốt cục đều tự tu thành chính quả . Bạn già à, bà ở trên trời có linh, cũng được an ủi . . . . . .
Đông Dạng thoáng mỉm cười: bảy năm ly tán, tình yêu chưa từng giảm phân nửa, cuộc sống cho bọn họ cơ hội, tương lai, mặc dù vẫn có mưa gió, chỉ cần đồng tâm đồng lực, tất có thể nhìn thấy cầu vồng. . . . . .
Bà đột nhiên nghĩ, muốn cho ... Hoắc Trường An cơ hội nữa hay không, ba mươi mấy năm không quên, chẳng lẽ đợi về sau họ đều chết đi mới thấy hối hận sao?
Mà nay, bọn họ đều đã già, còn có bao nhiêu thời gian để lãng phí? Lại còn có bao nhiêu thời gian để làm lại từ đầu?
Nhìn ngoài cửa sổ cảnh xuân về hoa nở, suy nghĩ của bà nàng theo đi xa đến một tòa nhà khác.
Chồng của nàng, con trai của bà, đang bị gièm pha, đấu nhau sứt đầu mẻ trán, mà bà lại không đếm xỉa đến, làm như vậy, hẳn là không sao?
Về phần Đông Lôi, trước kia xem thường kêu tên Đông Tán, hiện tại nhìn hắn đắm chìm trong thâm tình, cũng không thêm được vài phần hảo cảm.
Được rồi. . . . . . Hắn là anh trai, làm em gái, tự nhiên sẽ chân thành chúc phúc . . . . . .
Về phần Kiều Sâm, thấy Hàn Tịnh vui mừng, lòng tràn đầy lưu luyến si mê, sẽ thành vợ chồng, mặc kệ trước sau như thế nào, tương lai, hạnh phúc đã được một tháng.
Về phần Mễ Cơ, thấy Hàn Tịnh cao hứng, cô yêu đến mệt mỏi, rất khổ rất bi, may mắn người đàn ông kia cũng yêu cô, cùng làm cho tình yêu đã héo rũ lại nở ra nụ hoa rực rỡ.
Tình yêu đã trở lại, Hàn Tịnh, cô phải cố lên!
Hai
5 ngày 3 đêm, Đông Tán trốn hôn, cùng thời gian, trên internet lần thứ hai tuôn ra mấy cái tin tức:
“Người đứng sau sự kiện cướp chuyến bay X bại lộ: Mạc Thần Chi ở Trúc quốc nằm ở phía Nam, cùng Đông Ngải quốc cao quý, hậu quả lớn đến mức hai nghìn ba trăm gia đình tan vỡ! Chúng tôi được biết, mục đích của việc cấu kết này là giết người diệt khẩu.”
“5 ngày 3 đêm , lúc mười hai giờ, sau khi liên hôn hai nhà Hoắc Quý vỡ tan, sao nữ Quý gia Quý Như Thương tự sát, hiện bị trông giữ trong nhà nội. Là do dùng súng tự sát. Trước khi tự sát còn viết thư sám hối và công bố trên internet!”
Trên mạng,thư sám hối của Quý Như Thương, bị mọi người điên cuồng chia sẻ, trong thư có nói tất cả thủ đoạn cũng như hành vi phạm tội của chính cô ta, tất phải trị đúng luật pháp. Cuối thư có viết, sự kiện cướp máy bay sở dĩ có thể thành công, nguyên nhân chủ yếu là do có tiền Thủ tướng phu nhân có tham gia. Hành động này cũng chỉ để ngăn chặn bí mật kinh thiên động địa nào đó lộ ra ngoài. Thư sám hối cũng không vạch trần bí mật đó.
Một lời buộc tội, không thể nghi ngờ, làm cho tiền Thủ tướng phu nhân đức cao vọng trọng cũng bị cuốn vào một hồi rèm pha, không thể giải thích rõ ràng.
“Dưới tình huống như vậy, Hoắc gia muốn Đông Sơn tái khởi, kia thật sự là khó như lên trời . . . . . .”
Sau khi xem toàn bộ tin tức, Ninh Mẫn cảm khái sâu sắc, trong lòng không thể xác định được gì, lời buộc tội của Quý Như Thương, có thể chỉ có vài phần đáng tin mà thôi.
Đông Đình Phong kéo kéo khóe môi: “Quý Như Thương cam tâm tình nguyện tự sát tạ tội, em cảm thấy có thể sao?”
“Khẳng định không phải là cam tâm tình nguyện. Sống trên đời ai lại không ham sống? Huống chi lại là một người phụ nữ có cuộc sống sung sướng an nhàn? Trong chuyện này nhất định còn có uẩn khúc!”
Hà Cúc Hoa nhẹ nhàng nói. Bà rất hiểu tính người kia.
“Nguyên nhân này, chỉ sợ là rất khó điều tra ra !”
Bà than thở.
Ninh Mẫn ánh mắt lấp lánh: “Không phải là không thể!”
Đông Lục Phúc nói: “Lúc này đây, cứ mãi lo cho gia đình đến mức độ nhất định, cô ta đã bị đả kích. Tuy nói Quý Như Thương đã thoát ly lo cho gia đình rất nhiều năm, khẳng định có người liên hệ việc này với việc lo cho gia đình. Đúng, nếu việc này thật sự có nguyên do là lo cho gia đình. Hôm nay, hành động này, đối với bọn họ mà nói, có thể tránh được nhi ngờ. Hiện tại, ba gia tộc Hoắc Cố Đông đều bị gièm pha ảnh hưởng, chỉ có Thần gia không đếm xỉa đến, điều này rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra nghi ngờ. . . . . .”
Đông Đình Phong khẽ khép mắt, chỉ ra: “Lo cho gia đình bị ảnh hưởng ít nhất. Chuyện của Cố Hiểu, cũng không bị lộ ra.”
Trực giác hắn cho rằng, có một số việc, không phải muốn lo cho gia đình, có lẽ trong này còn có mục đích khác.
Mặc kệ như thế nào, Đông Ngải quốc chính trị phong vân, đang lặng yên lại có biến, đó là khẳng định.
Đây là bão táp, ai có thể thủ đến cuối cùng, trở thành người chiến thắng cuối cùng, trước mắt, vẫn là không thể xác định.
Ba
Cùng lúc đó, Cố Chấn hẹn Cố Tĩnh, vừa thấy mặt, liền nặng nề chất vấn:
“Anh có tham dự chuyện này hay không?”
Cố Tĩnh sờ sờ cái mũi, nhấc tay thề:
“Quý Như Thương cắn ngược lại Nguyễn Nhất Hà, cũng không phải là anh bảo cô ấy làm. Có phải là lão quỷ Thần gia kia cho người âm thầm ra tay hay không? Không đúng a, nếu lão quỷ kia biết việc này, sớm đã nảy ra thêm lợi dụng, sau một hồi vòng vo, Hoắc Trường An căn bản là không có cơ hội trở thành người được đề cử. Việc này, nhất định có uẩn khúc!”
Cố Chấn nhíu mày, hỏi: “Anh biết chuyện gì mà Quý Như Thương không nói?”
“Có ý gì?”
“Tôi chỉ sợ, gần đến cuối cùng, chúng ta cũng phải lật thuyền. . . . . .”
“Làm thế nào tìm, Quý Như Thương đã chết. . . . . . Ách, được rồi, tôi bảo người xử lý hai tay súng bắn tỉa. . . . . .”
“Hai?”
“Lí Hưởng cùng Đới Lịch. Có vài tên khác bị chiến đội viên đánh gục. . . . . . Việc này là cơ mật. . . . . . Theo lý thuyết. . . . . .”
“Không có theo lý thuyết. . . . . .”
Cố Chấn trầm tư một phen, lạnh lùng nói: “Anh tính kế người khác, người khác ở tính kế anh! Không, là ở trong tối tính kế chúng ta và mọi người. . . . . .”
Cố Tĩnh vừa nghe, rồi tưởng tượng, trên lưng rét run.
“Anh về sau, tốt nhất đừng rời khỏi tôi, cẩn thận bị người khác ám toán còn không biết là làm sao. . . . . .”
Cố Chấn nhắc nhở: “Có thể đem chuyện của Hoắc Khải Hàng tiết lộ ra, thế lực của hắn lớn thế nào, anh không có nghĩ tới. . . . . .”
Cố Tĩnh trầm mặc, đúng vậy, việc này, có chỗ nằm ngoài khống chế của hắn. . . . .
Bốn
Bất luận là Đông Đình Phong, Ninh Mẫn, Đông Tán, hay là Đông Lục Phúc, đều hiểu được, tinh thần của Hàn Tịnh không ổn định, hoàn toàn không chịu nổi kích thích.
Tình huống này, muốn cho Hàn Tịnh chậm rãi khôi phục lại, biện pháp duy nhất, chính là để cô rời khỏi Đông Ngải, rời khỏi chốn thị phi này, lấy lại tự tin, một lần nữa bồi dưỡng tinh thần của chính mình.
Mà yêu, là phương thuốc trị liệu tốt nhất.
Đông Đình Phong đề nghị: “Đi Pháp đi. . . . . .”
Hắn nói ở Pháp có tòa trang viên của hắn, bây giờ hắn tặng nó cho đôi vợ chồng mới cưới.
Hắn tạo điều kiện cho họ đi nghỉ phép, đi thả lỏng tâm tình, đi sắp xếp sách vở.
Chờ khi hết nghỉ phép, ở bên kia, có thể là một người đọc sách, một người đi làm, hạnh phúc trọn vẹn không phải tách rời. Chờ khi điều chỉnh tốt tâm trạng, thì suy nghĩ đến việc có trở về Đông Ngải không sau.
Đông Tán tiếp nhận rồi đề nghị, không nhận tòa trang viên giá trị kia. Hắn cười nói, năng lực kinh tế của hắn hiện tại, không có biện pháp chăm sóc một tòa vườn lớn như vậy.
Đông Đình Phong nói: “Sẽ có. Cái này sẽ thuộc vào phần quà cưới của Hàn Tịnh, tôi sẽ trả lại đủ.”
Đông Tán lắc đầu: “Công ty cổ phần này là bà nội năm đó cứu giúp cô ấy. Hàn Tịnh sẽ không lấy công ty cổ phần đó. . . . . . Tôi cũng sẽ không. . . . . . Hiện tại, tôi chỉ hy vọng Hàn Tịnh có thể nhanh hồi phục sức khỏe, mọi thứ khác đều không quan trọng . . . . . .”
“Chăm sóc tốt cho Hàn Tịnh, về phần công ty cổ phần của hai người, ông nội tuyệt không bạc đãi hai người. . . . . . Tràng trang viên kia, là đồ tôi tặng, vậy hai người cứ nhận đi. Lẽ vật kết hôn lễ vật không thể ít được. . . . . . Chờ Hàn Tịnh thân thể khỏe mạnh , hôn lễ nhất định phải tổ chức linh đình. . . . . . Không thể bạc đãi nàng. . . . . .”
Hà Cúc Hoa thay Đông Tán nhận quà.
Sau đó Đông Tán không nói thêm cái gì nữa.
Chạng vạng, chuyên cơ chở bọn họ rời đi.
Tân hôn vợ chồng này, như vậy rời khỏi Đông Ngải, bay sang Pháp.
Trước khi đi, Đông Đình Phong hứa hẹn: nhất định sẽ tìm được con của hắn và đưa nó trở về!
Đối với Đông Tán mà nói, có thể tìm lại được đứa con của bọn họ, đó là tốt nhất, nếu không tìm được, cũng không có biện pháp.
Đứa con kia, hắn chưa từng gặp mặt, cũng không có nửa phần cảm tình, hiện tại, nuôi vợ khỏe mạnh, mới là việc cấp bách.