Đông Lôi thích Ninh Mẫn, thích tính độc lập của cô. Gặp chuyện không sợ hãi, đầy tự tin, đặc biệt là thân thủ kia, cô thật phải khen ngợi. sáu năm trước, cô rất ghét khuôn mặt xinh đẹp nhát gan này, bây giờ, cô lại sùng bái.
Cô biết anh cả và chị dâu để cô thân thiết là muốn tốt cho cô, vấn đề là, Cố Duy phải làm sao bây giờ. Nghĩ đến chuyện này cô lại cảm thấy hao tâm tổn trí.
Ngay lúc này điện thoại có tin nhắn cô lấy ra xem, là của Cố Duy, vài tin liền một lúc.
“Chuồn nhanh như thỏ vậy, sợ anh ăn thịt em sao?”
“Một câu, muốn suy nghĩ mấy ngày?”
“Ba ngày có đủ không?”
“Ba ngày sau anh đi tìm em, haha”
“Về nhà anh sẽ nói chuyện với người nhà, mẹ anh đảm bảo sẽ rất vui, có lẽ sẽ lập tức chạy tới cầu hôn….” Tên này còn chèn them hình mặt cười gian. Đông Lôi nhìn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nếu hắn nói chuyện này với Cố phu nhân, thì chuyện này sẽ rắc rối lớn.
“Làm sao vậy?”
Ninh Mẫn thấy cô mặt mũi trắng bệch, Hà Hoa Cúc cũng liếc nhìn đang muốn nói gì đó, tiếng di động vanh lên, bà “a” một tiếng “Là Bành Ngọc rất lâu rồi không liên lac..”
Bành Ngọc là vợ của Cố Chấn, là mẹ của Cố Duy, Đông Lôi vừa nghe xong, nhất thời mắt mở lớn, trời ạ tên này sẽ không nói cho mẹ hắn thật chứ.
Hà Cúc Hoa nhận điện thoại đi ra ban công, Đông Lôi muốn nắm lấy điện thoại, nhưng chần chờ, mẹ đã đi qua,
“Lôi Lôi em đang sợ hãi cái gì?”
Ninh Mẫn nhìn từ trên xuống dưới, nhìn bộ dạng giật mình của nha đầu này
“Ai gửi tin nhắn?”
Cô nhanh tay lấy điện thoại, nhìn qua mặt lập tức hiện chữ “Phát tiểu”
“Là Cố Duy gửi”
Cô nhìn đoạn tin nhắn, miệng đầy khẳng định. Đông Lôi chỉ đành cười gượng gật đầu.
“Em đồng ý hắn suy nghĩ chuyện gì?”
Ninh Mẫn ngoắc ngoắc tay em gái chồng ý bảo vị trí bên cạnh mình. Đông Lôi cúi đầu ngồi xuống, nghĩ xem nên trả lời thế nào.
“Cái này, cái này….kỳ thật cũng không có chuyện gì..”
“Hắn muốn theo đuổi em, thổ lộ với em”
Ninh Mẫn đoán , dùng ngữ khí khẳng định. Điều này khiến Đông Lôi không phục không được, vội vàng kịch liệt gật đầu như dã tỏi.
“Chị dâu, đừng nói với anh cả,…nếu anh cả mà biết em vẫn còn liền lạc với Cố Duy, em sẽ chết vô cùng thảm..”
Cô đáng thương cầu xin “Vẻ mặt nghiêm nghị của anh cả rất hung ác”
“Như vậy là”
Người đàn ông này lần trước cùng cô tự cao tự đại, nhưng lại đem cô phá hư. Ninh Mẫm kéo kéo khóe miệng: “Nhưng vấn đề là bọn chị đã gặp qua Kiều Sâm….kiều Sâm nói…”
“A …cái gì, tên Kiều Sâm chết tiệt này sao có thể nhanh mồm nhanh miệng như vậy, không có việc gì lại đi nói với anh em làm gì…xong rồi xong rồi, trở về anh nhất định sẽ giáo huấn em”
Đông Lôi lộ ra vẻ xong đời. lúc đứng lên, lúc ngồi xuống, lúc vò đầu lúc bứt tai. Khiến Ninh Mẫn buồn cười.
“Là hắn ta tìm em?”
“Đó là hiển nhiên” cô mơ hồ thề
“Em không cự tuyệt?”
Đông Lôi sờ sờ gáy. “Cái này, em rất khó cự tuyệt”
“Thích rồi có phải không?” ngữ khí vẫn khẳng định như trước.
Người nào đó lại cười cười: “Ấn tượng không tồi, không ghét..”
Người nào đó ngượng ngùng, liếc nhìn Ninh Mẫn: “em biết em nên giữ khoảng cách với hắn, nhưng hắn quấn lấy không tha..”
Ninh Mẫm trầm tư một chút, đối với Cố Duy, cô cũng không hiểu nhiều lắm. cũng không thể đơn phương nhận định, sự theo đuổi của hắn khẳng định là có mục đích, nếu chỉ là kết giao trong sáng, có người gán gép, vậy sẽ không phải nói lý lẽ. nhưng lòng người khó đoán, tính cách như vậy cũng không thể không đề phòng.
Cô đưa ra một đề nghị. “Lôi Lôi em mới 21 tuổi người ta theo đuổi là chuyện bình thường, chị còn có rất nhiều người theo đuổi, nhưng lúc này em đừng vội vàng đưa ra quyết định, kìm lòng lại, có nhiều người đàn ông, là chuyện tốt, em và Cố Duy theo chị thấy trước hết cứ chậm lại. quan sát một chút rồi nói sau….đừng để quá gần, Thần Thản cũng là chàng trai không tồi, thử kết giao bạn bè quen biết trước, nhiều người cũng rất tốt”
Đông Lôi cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu đồng ý.
Chạng vạng chưa đến 5h, Thần Huống đã đưa Thần Thản đến Đông viên. Tiểu Thản nhà Thần gia so với trong anh còn đẹp trai hơn nhiều, cao to đẹp trai, môi hồng răng trắng, ánh mắt cũng rất đẹp.
Ninh Mẫn vừa nhìn thấy, quả không tồi, tên tiểu tử này, nếu so với Thần Huống khác nhau quá lớn, Thần Huống là một người khó hiểu, luôn cẩn thận tỉ mỉ, rất nghiêm khắc gò bó, khó có được nụ cười, Thần Thản thì không giống, tràn đầy sức sống như ánh mặt trời, khi cười trên mặt lộ má núm đồng tiền.
Cô nhớ rõ, Cố Duy có một đôi mắt hoa đào, nhìn rất đa tình, còn ánh mắt của Thần Thản, có thể phóng điện, câu hồn.
Ninh Mẫn nhìn thấy Đông Lôi luôn luôn mỉm cười, xem ra ấn tượng đầu tiên rất tốt.
“Lôi Lôi, còn chưa ăn cơm, Tiểu Thản lần đầu đến, em mang cậu ấy đi dạo xung quanh một chút, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời chiều cảnh sắc bên hồ không tồi…”
Đông Đình Phong muốn cho họ không gian riêng. Đông Lôi tự nhiên hào phóng dẫn Tiểu Thản đi. Cô gái kiều diễm thướt tha, chàng trai nho nhã lễ độ, từ từ đi, một cảnh thu hút cái nhìn chăm chú.
Thần Huống liếc nhìn chốc lát thấy bọn họ đi rồi mới quay lại nói với Đông Đình Phong: “Rất xứng đôi, có thể thành hay không. Phải xem bọn chúng tự mình phát triển” một lúc sau anh lại hỏi “Đông Tán trở lại rồi có phải không?”
Anh gật đầu: “Ở biệt thự số mười, ở bên cạnh Hàn Tịnh nửa bước cũng không rời”
“Tình hình của Hàn Tịnh như thế nào?”
“Vẫn chưa tỉnh”
Lúc giữa trưa Đông Tán dẫn Hàn Tịnh trở về Đông viên.
“Buổi họp phóng viên ngay mai sẽ đúng hạn tổ chức sao ?”
“Xem tình hình”
“Anh có phải nên tự giới thiệu một chút không?”
Trên đường bóng cây râm mát, Thần Thản mỉ cười, khuôn mặt xinh đẹp, cười càng thêm mê người, khiến cho hoa cỏ xung quang cũng phải ảm đạm thất sắc.
“Anh họ Thần tên Thản, thản trong bằng phằng không lay động, 23 tuổi, đang học chuyên ngành an ninh quốc phòng, tính cách rất cởi mở, rất hướng ngoại, không có đặc biệt thích cái gì, chỉ đặc biệt ghét người ta gọi là người đẹp. lúc không có việc gì cũng thích chơi bóng rổ, bản thân ngồi một mình ghi nhớ: sinh ra làm nhân kiệt chết làm anh hùng”
“Tây Thi Thản?”
Đông Lôi nhịn không được muốn cười : “Có người gọi anh như vậy sao? Nhưng anh thật sự …..đẹp a… con gái nhìn thất còn ghen tỵ nữa là. Anh nhìn một chút xem, da thịt này, khuôn mặt này..”
Thần Thản lau mặt một phen, kêu lên
“Bạn bè thường gọi, người đàn ông dung cảm, bị gọi là Tây Thi, đó chính là sự sỉ nhục người đàn ông đó”
“Anh chính vì nguyên nhân này mà vào học viện quân sự?”anh trai đã nói qua như vậy.
“Ừm”
“Nghe nói còn lập được công?”
“Đừng lấy chuyện đó trêu anh, anh của anh cũng thật là, cái gì cũng lấy ra khoe, thật dọa người ta..”
Vẻ mặt anh xấu hổ.
“Người đàn ông như anh, bình thường sẽ có rất nhiều người theo đuổi, nghĩ như thế nào lại muốn thân cận…”
“Anh nói thật anh là bị anh trai anh xách đến”
Thần Thản rất thẳng thắn, tính cách này Đông Lôi rất thích.
“Xem ra vận mệnh của hai chúng ta không khác nhau lắm”
Cô làm mặt quỷ “Em cũng bị bắt buộc. lúc trước em vừa mới kết thúc một hôn ước không chin chắn”
“Anh có nghe anh trai nói”
Thần Thản thấy cô thành thật như thế, cũng cười, hai tay của anh xỏ trong túi áo khoác, nhìn xung quanh, cảnh sắc Đông viên thật đẹp, miệng nói.
“Em đính hôn thật sơm..”
“Cho nên mới nghĩ có vẻ thật ngây thơ, kỳ thật hiện tại em cảm thấy cũng rất ngây thơ”Đông Lôi nói
“Em 21 tuổi anh 23 tuổi, theo tuổi này mà nói, anh cảm thấy chúng ta có gom lại ở chung một chỗ cũng thật quá sớm,… lúc trước anh nghĩ đến 25, 26 tuổi tìm một người con gái để yêu đương. 27, 28 tuổi kết hôn, 30 tuổi mới nghĩ đến chuyện sinh con, hiện tại cách nghĩ này của anh cải thiện đi một chút.”
Thần Thản đứng lại, chớp mắt cười, “Nếu em không có ý kiến gì khác với anh, chúng ta có thể kết giao một thời gian xem, anh cảm thấy em rất tốt, em cảm thấy thế nào?”
Đông Lôi giật mình một cái, gật đầu “ Được”
Chàng trai này rất xuất sắc, nhưng khi cô đông ý xong trong đầu lại hiện lên biểu tình thất vọng của Cố Duy.
Đêm hôm đó cô gửi tin nhắn cho Cố Duy
“Em nghĩ kỹ rồi, thật xin lỗi em không thể làm bạn gái anh”
Lúc Cố Duy nhận được tin nhắn, thì đang nói chuyện video cùng Cố Tĩnh, sắc mặt trầm xuống. Cố Tĩnh chú ý tới hỏi.
“Ai gửi tin nhắn vậy?”
“Đông Lôi”
Cố Duy nở một nụ cười nặng nề, để điện thoại xuống mặt bàn, miễn cưỡng nói
“Cô ấy từ chối làm bạn gái của cháu”
“Chú đã nói cháu dùng phương pháp không đúng” Cố Tĩnh nói.
Cố Duy không nói gì, rút một điếu thuốc ra hút. Mới nói
“Chuyện của cháu thế nào, không cần chú quản”
“Chú chỉ sợ cháu tự tin quá, mà làm chuyện them xấu đi”
Cố Thanh ngồi ở chỗ bên kia lắc ly rượu đỏ. “Theo như nguồn tin đáng tin cậy, Thần Huống đã đưa em trai hắn đến Đông gia làm quen, đối tượng chính là Đông Lôi”
“Người nào?” Cố Duy tay kẹp điếu thuốc chống trán
“Tây Thi Thản”
“Thì ra là tên này” cố Duy bĩu môi.
“Cháu phải thay đổi sách lược một chút, bằng không chuyện rất khó thành..”
“Chú vẫn nên quan tâm làm thế nào để hai người kia mất tư cách đi..”
“Yên tâm đi, đến ngày mai, chúng ta sẽ tung ra, vụ tai tiếng của Hoắc thiếu sẽ bay đầy trời” Cố Tĩnh cười ma mị, Cố Duy mơ hồ nhìn ông.