Bởi vì câu nói này, Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn liếc nhìn nhau một cái: Ninh Mẫn Mẫn kinh sợ, mà Đông Đình Phong sắc mặt lạnh lùng.
Lúc này, bên trong cánh cửa, lần thứ hai truyền ra tiếng của Hoắc Trường An:
“Mẹ, con không rõ, con đã đến tuổi này rồi, tóc cũng đã bạc trắng cả đầu mà mẹ vẫn còn quản con. Mẹ xem lại bản thân mình, toàn bộ tóc cũng đã trắng hết rồi, đi lại cũng đã bất tiện, mẹ vẫn như vậy ôm lấy quyền lực, để làm gì? Người chết quyền lực có đem đi được không? Con nói để mẹ biết, tất cả đều không thể đem theo xuống đất được. Mặc kệ là danh dự hay sự sỉ nhục, đều sẽ tan thành mây khói. Cả đời này, những toan tính cũng chỉ có ở trước mặt”
“Tóm lại, ta còn sống, ngươi đừng có mơ tưởng ly hôn... Ngươi muốn tự làm tự chịu và còn không muốn ta quản nữa có phải hay không?... Ba mươi hai năm trước, ngươi đánh gãy chân em trai ngươi. Hiện tại, ngươi còn muốn làm ta tức chết có phải hay không? Ngươi quỳ xuống trước mặt tổ tông cho ta... Ngươi quỳ xuống cho ta... Quỳ xuống... “
Đông Đình Phong cùng Ninh Mẫn Mẫn bước vào cửa chính, đi vào trong nhìn thấy toàn bộ tình hình:
Nguyễn Nhất Hà tay cầm gây trượng đứng trước bàn thờ tổ tông, nghiêm khắc chỉ vào người đàn ông kia –bộ dáng giống như một cậu thanh niên mới lớn.
Mà trên thực tế, Hoắc Trường An đã hơn năm mươi tuổi. Đã mấy chục năm nay không bao giờ chịu khuất phục người khác. Vậy mà hiện giờ, người đàn ông có khả năng quyết đoán này, lại không dám đối đầu với người nuôi dưỡng mình từ nhỏ. Ông trầm ngâm đứng sóng đôi cùng mẹ mình.
Bên cạnh, Quý Như Tịch lẳng lặng quỳ ở trên nệm, nắm hai tay vào nhau, dường như không để ý đến chuyện hai mẹ con họ đang tranh cãi.
Hoắc Khải Hàng nghĩ đáng lẽ không nên xuất hiện tại nơi này, sắc mặt trắng bạch, yên lặng ở bên cạnh.
Nghe được có người tiến vào, Hoắc Trường An cùng Nguyễn Nhất Hà quay đầu lại nhìn, Hoắc Khải Hàng nghi ngờ nhìn họ.
“Sao các người lại đến đây?”
Hoắc Trường An một phen nhíu mày.
Rõ ràng không biết chuyện Vãn vãn và Đông Kỳ đã bị mang vào phủ Thủ tướng.
“Ta mời đến!”
Nguyễn Nhất Hà nhàn nhạt nói.
Đông Đình Phong nghe vậy lạnh lùng cười, không lưu tình chút nào, châm chọc nói một câu:
“Hoắc lão phu nhân, người gọi như thế là mời sao? Nói sai rồi, như thế này gọi là bắt cóc...”
“Sao lại thế này?”
Hoắc Khải Hàng bởi vì câu nói này có vẻ rất tức giận mà xông tới, mang theo nghi ngờ:
“Bà nội, người làm cái gì vậy?”
Hoắc Trường An cũng lộ ra nghi ngờ, giọng nói hơi to một chút:
“Mẹ có ý gì?”
“Làm sao vậy, làm sao vậy? Ta cho mời con cháu Hoắc gia lưu lạc ở bên ngoài về nhà nhận tổ tông, chẳng lẽ làm sai sao?”
Nguyễn Nhất Hà bình tĩnh mà mạnh mẽ hỏi lại một câu:
“Con trai của Trường Nhạc còn sống, đương nhiên sẽ phải trở về họ Hoắc. Kiến Quốc khi còn sống yêu thương nhất Trường Nhạc, trở về Hoắc thị, đó là điều Kiến Quốc hy vọng thấy nhất.”
Như vậy bà đã biết mọi chuyện.
Ninh Mẫn Mẫn không nói gì, cảm thấy có chút không ổn. Người phụ nữ này, tại sao muốn nói ra bí mật lúc này, muốn để cho Đông Đình Phong nhận tổ tông là có mục đích gì?
Đơn giản là muốn Đông Đình Phong gách vách ít trách nhiệm, vẫn ý định như cũ muốn bảo vệ vững chắc địa vị của con trai bà.
Khổ công như vậy, không khỏi làm cho mọi người trong thiên hạ cảm thấy thương xót tấm lòng của bậc làm cha, làm mẹ.
Đáng tiếc Hoắc Trường An cũng không đồng ý với bà.
Gương mặt Đông Đình Phong trở nên lạnh lùng nhưng cũng không có phủ nhận bí mật này. Một khi Nguyễn Nhất Hà đã nói ra thì rõ ràng bà đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ. Phủ nhận, có vẻ không đúng:
“Hoắc lão phu nhân, tôi họ đông. Đời này chỉ biết họ Đông!”
Giọng nói rất kiên định.
Nguyễn Nhất Hà im lặng một lúc, Đông Đình Phong là người như thế nào mà có thể kế tục sự nghiệp của Đông gia. Khả năng và tài năng của anh đã ảnh hưởng rất nhiều đến kinh tế Đông Ngải Quốc. Nguyễn Nhất Hà không thể không chú ý đến anh. Khi biết anh là con cháu Hoắc gia, bà thật sự kinh sợ. Bà nghĩ muốn thừa nhận, đầu tiên cũng là xuất phát từ mục đích chính trị. Anh không chịu trở về, cũng nằm trong suy nghĩ của bà.
Hôm nay, bà mời anh qua đây, điều này giống như xương cứng hầm đã chín, dùng luôn rất tốt.
“Chàng trai trẻ, đừng nói tuyệt tình như vậy!”
Bà chống gậy trượng đứng lên, tựa hai bàn tay nắm lại rất chắc, lại cẩn thận nhìn thoáng qua tiểu tử xuất sắc này, mới nói:
“Ta biết con đối với chúng ta có hiểu lầm - - về cái chết của Trường Nhạc, ta nghĩ nên nói rõ một chút rồi. Tiểu tử, con hãy bình tĩnh đối mặt với chuyện này...”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Đông Đình Phong nhàn nhạt cắt ngang:
“Hoắc lão phu nhân, tôi không phải là đứa trẻ lên ba.”
Nguyễn Nhất Hà làm sao không rõ ý tứ của anh, lập tức nói:
“Đúng, con thật sự không phải là đứa trẻ lên ba. Nguyễn Nhất Hà - ta cũng không có nghĩ muốn lừa con. Chính là bởi vì con là một người có tư tưởng, năng lực đã lớn, vậy thì càng phải rõ ràng: Trên đời rất nhiều việc, mặt ngoài nhìn rõ ràng là sự thật nhưng lại không phải là chân tướng của sự thật. Cái chết của Trường Nhạc cơ bản là do người khác vu oan.”
Đông Đình Phong cười nhạt, nhíu mày: “Vu oan giá họa? Xin hỏi, người nào đã gây ra?”
“Cố Gia!”
Nguyễn Nhất Hà mạnh mẽ nói ra hai chữ.
“Uh`m, vẫn mượn cớ này, không sai!”
Đông Đình Phong mơ hồ nói tiếp một câu.
“Không tin? Đó là sự thật.
“Chú hai của con- Trường Bình là bị Cố Gia lợi dụng. Những người bắt cha con, căn bản là không phải do Trường Bình phái đi. Hắn chỉ là đột nhiên vào lúc đó xuất hiện tại địa điểm kia. Những người đó đơn giản muốn bôi nhọ, muốn để cho ba anh em nhà Hoắc gia xung đột nội bộ. Tự giết lẫn nhau. Kết quả, không những người đó thành công mà còn hãm hại tất cả Trường An, Trường Bình, Trường Nhạc.
“Chàng trai, hôm nay ta mời con qua đây, liền là nghĩ muốn nói rõ việc này...
“Tất cả chuyện này đều do Cố Gia cùng Thần gia liên kết với nhau...
“Chuyện cho đến bây giờ, không thể không nói rõ... Nếu tiếp tục hiểu lầm như vậy, gia đình Hoắc gia nhất định sẽ sụp đổ. Con xem nếu Hoắc gia sụp đổ, sẽ hổ thẹn với danh tiếng bao nhiêu đời do tổ tiên Hoắc gia truyền lại.
“Chàng trai, thân là con cháu Hoắc gia, chẳng lẽ con muốn để cho thiên hạ cười nhạo, khinh rẻ thanh danh của tổ tiên như vậy sao?”
Lão phu nhân chỉ vào các bài vị đặt khắp nơi trong phòng, lời nói cực kỳ nghiêm túc.
Đông Đình Phong chặn lại, không muốn nghe tiếp. Người này rất cao tay, dễ dàng đem chuyện đó chối từ một cách sạch sẽ:
“Những chuyện này đã xẩy ra trong quá khứ, cũng chẳng liên quan gì với tôi. Hoắc gia có hay không sụp đổ cũng chẳng quan hệ gì tới tôi.”
Thái độ của anh thật sự rất lạnh nhạt:
“Hoắc lão phu nhân, hôm nay tôi tới đây, chỉ nghĩ muốn đem hai đứa con của tôi về nhà. Mong người giao trả hai đứa nhỏ cho chúng tôi... Chuyện khác, tôi không quan tâm, cũng không nghĩ phải quan tâm làm gì. Nhân tiện nói một câu, là vì kính trọng tâm trí của người: Mặc kệ tương lai Hoắc gia như thế nào, nhà thờ Hoắc gia không thuần túy là của riêng Hoắc gia. Nó đã chứng kiến ngàn năm lịch sử của Đông Ngải. Bất luận một vị tân Thủ tướng nhậm chức đều sẽ không liều lĩnh hủy bỏ di vật lịch sử này. Nó sẽ luôn luôn được giữ gìn muôn đời”
Nếu người kia vì chuyện này mà không có lòng khoan dung, như thế, hắn ắt bị thiên hạ khinh bỉ.
Hoắc Khải Hàng nghe Đông Đình Phong nói câu đầu tiên trong lòng hơi kinh sợ, không khỏi kêu một tiếng:
“Bà nội, người đem Vãn Vãn cùng Đông Kỳ tới phủ Thủ tướng sao?”
Nguyễn Nhất Hà không phủ nhận, lặng im một lúc sau, gật đầu:
“Đúng! Ta chỉ là dẫn hai đứa về nhà nhận tổ tông, vì thân phận của chúng. Chúng là con cháu Hoắc gia...”
Hoắc Khải Hàng nhíu mày, nghe bà nội rất nhanh nói tiếp, rốt cuộc mình không thể chen vào nói thêm:
“Thân là người Hoắc gia, làm bất cứ cái gì cũng phải vì lợi ích của Hoắc gia mà suy nghĩ...
“Khuyên người buông bỏ tất cả, ly hôn rồi cưới người khác, chuyện này là muốn cho Hoắc gia suy sụp đây?
“Cơ bản Chung Đề kia không phải là một người tốt. Nhà Đông gia sao lại bảo vệ cô ta như vậy?”
Đông Đình Phong nhất thời lộ vẻ bất mãn:
“Hoắc lão phu nhân, xin hỏi trong mắt bà có ai là người chân chính,thấy vừa mắt? Chung Đề như thế nào mà không phải là một người tốt? Cũng bởi vì do bà ấy xuất thân hèn mọn, nên bà coi thường bà ấy sao?”
“Nguyễn Nhất Hà- ta chưa bao giờ là loại người thô tục: Lấy xuất thân của người khác để đo nhân phẩm cao thấp của họ.”
Nguyễn Nhất Hà lẳng lặng biện bạch, rồi sau đó mạnh mẽ quay về hướng Tây:
“Chung Đề cơ bản chính là do Cố Gia sắp xếp đến phá hoại tình cảm của anh em nhà Hoắc gia, chuyện này, tất cả các ngươi nhất định phải hiểu rõ...”
Nói đến đây, vẻ mặt bà lộ ra vài phần kích động, bỗng dưng xoay người lại, chỉ vào chỗ Hoắc Trường An đứng:
“Vì người đàn bà này, Trường An mê muội; Trường Bình mất đi lý trí; Trường Nhạc vì bảo vệ cô ta mà trở mặt với hai người anh trai, coi nhau như kẻ thù. Ba anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, yêu thương, đùm bọc nhau như thế. Sau cùng thì sao, một thì chết, một tàn phế, một thay đổi tính tình từ đó về sau không chịu về nhà. Người phụ nữ như vậy, làm sao có thể tiến vào cửa chính của Hoắc gia đây.
“Nhìn lại Quý Như Tịch, vì cái nhà này mà hao tâm khổ tứ. Vợ chồng 32 năm, cũng không có tình cảm. Vì cái nhà này lúc nào cũng cam chịu.
“Nhất là lại vì Hoắc gia mà nuôi dưỡng, dạy dỗ xuất sắc Khải Hàng như vậy. Mà nay, tuổi trẻ đã trôi qua, không chiếm được tình cảm của người chồng, cũng vẫn không nản một lòng một dạ thủy chung. Cũng là do lòng dạ quỷ quyệt của người đàn bà kia. Chuyện này, ta tuyệt đối không bao giờ cho phép xảy ra...”
Thật sự trong mắt Nguyễn Nhất Hà, Chung Đề là loại đàn bà không thể chấp nhận được.