"Đúng là, mọi người ở Đông Ngải Quốc đều nghĩ Hoắc Trường Nhạc là con trai của Nguyễn Nhất Hà... Nguyễn Nhất Hà bởi vì sinh đứa con trai này mà cơ thể yếu đi, mất gần hai năm nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Hoắc Kiến Quốc vì thế đối với Nguyễn Nhất Hà càng thêm thương yêu. Làm sao có thể..."
Cô hít sâu một hơi thật sâu không khí lạnh đi qua khí quản, làm lạnh đến cả cơ quan nội tạng của cô, miệng nhả ra hơi nhưng rất nhanh tan ra.
Quả thực quá lạnh!
Thân thể của cô không tự chủ được run lẩy bẩy.
"Muốn che dấu bê bối nên phải dùng biểu hiện giả dối để ngụy trang. Trước mặt mọi người, Hoắc Kiến Quốc cùng Nguyễn Nhất Hà duy trì tình cảm vợ chồng thắm thiết. Tuy nhiên, Hoắc Kiến Quốc muốn giữ người phụ nữ kia để trả công xứng đáng vì đã sinh cho hắn một đứa con nối dõi,. Trước đó, em vẫn không thể hiểu Nguyễn Nhất Hà – một phụ nữ có khả năng như vậy, làm thế nào mà lại dễ dàng chịu đựng chồng mình có con với người khác. Mà bà còn có thể hết lòng nuôi dưỡng, thương yêu, đào tạo đứa bé này trưởng thành như vậy. Bây giờ em biết đó là vì Hoắc Trường Bình."
Đông Đình Phong tháo khăn trên cổ ra, trải ở giữa ghế, đỡ cô cùng ngồi xuống và ôm chặt.
"Ý của em muốn nói, bởi vì Nguyễn Nhất Hà muốn bảo vệ con riêng của bà. Vì thế, bà đã nhẫn nhục chịu đựng. Một năm sau đó, giả vờ có thai lần nữa để che dấu sự thật, có thể bảo vệ con trai cùng người tình ?"
Ninh Mẫn Mẫn suy nghĩ trong lòng lại thấy kinh sợ.
"Đúng!"
Đông Đình Phong gật đầu:
"Anh nghĩ Hoắc Kiến Quốc vì Hoắc Trường Bình không phải là con ruột của mình, và có phần không tin Hoắc Trường An có cùng huyết thống. Cho nên sau đó ông cùng người phụ nữ khác mạo hiểm sinh ra Hoắc Trường Nhạc. Người con trai này sinh ra, ông ta cho theo dõi chặt chẽ. Ông ta có thể khẳng định trăm phần trăm đó là con trai của mình. Cho nên, đã cho phép Hoắc Trường Bình tồn tại - mục đích là để uy hiếp và đem con trai của chính mình giữ lại bên cạnh.
"A Ninh, làm người lính trong lịch sử Đông Ngải Quốc thật sự em nên hiểu rõ hơn dân thường. Hoắc Kiến Quốc như thế nào mà có thể ngồi ở vị trí Thủ tướng, ở bên trong còn có rất nhiều bí mật.
"Chúng ta cứ mặc kệ ông ta dùng thủ đoạn gì để nắm được vị trí này. Trước tiên, chúng ta nên tự hỏi mối quan hệ của Hoắc Kiến Quốc và Nguyễn Nhất Hà: Một người có quyền, một kẻ có tiền, bọn họ là một thể thống nhất không thể tách rời.
"Không có hồi môn của Nguyễn Nhất Hà từ tập đoàn tài chính Nguyễn Thị hỗ trợ thì Hoắc Kiến Quốc không có cách nào thực hiện tham vọng chính trị cấp tiến của mình được. Nuôi dưỡng quân đội nhất định phải có số tiền khổng lồ. Khoản tiền này chắc chắn do Nguyễn Nhất Hà cung cấp.
"Không có sự nghiệp chính trị của Hoắc Kiến Quốc bảo vệ thì Nguyễn thị và hiện tại là tập đoàn tài chính Hoắc thị không thể vượt xa các tập đoàn khác được.
"Cho nên, Hoắc Kiến Quốc muốn củng cố địa vị của mình, thì không thể ngay lập tức trở mặt với Nguyễn Nhất Hà. Sẽ làm hỏng hình ảnh của mình trong mắt công chúng và vấn đề tài chính cũng sẽ xảy ra. Đây là một lý do.
"Một lý do nữa là vì tình yêu.
" Hoắc Kiến Quốc yêu Nguyễn Nhất Hà. Nhưng Nguyễn Nhất Hà lại yêu người khác. Người đàn ông đó mang họ Ngôn, cũng là một đối thủ cạnh tranh xuất sắc chức vị Thủ tướng . Nguyễn Nhất Hà và người đàn ông kia nổi lên mâu thuẫn, tức giận mà gả cho Hoắc Kiến Quốc, sau khi con trai của Hoắc Kiến Quốc ra đời, bà đã cùng người kia phục hồi lại tình cảm. Cuối cùng tạo nên một quan hệ huyết thống quái dị..."
Cùng với tiếng thở dài nặng nề, Đông Đình Phong ôm vợ sát vào người mình và hôn lên trán của cô. Trái ngược với các gia đình quý tộc bất thường này, anh cảm thấy tình cảm ở Đông gia lại càng đáng quý.
Quyền lực có thể làm cho người ta sa đọa; quyền lực cũng có thể làm cho người ta mất phương hướng.
Bạn muốn có quyền lực tối cao, thì sẽ luôn luôn mất đi cái gì đó.
Hoắc Kiến Quốc vì quyền lực, đã xây dựng một gia đình nực cười; Hoắc Trường An vì quyền lực bán đứng hôn nhân chính mình, mất đi tình yêu; Hoắc Khải Hàng vì quyền lực cũng lỡ mất tình yêu... Một loạt bi kịch đã xảy ra mấy chục năm.
Ninh Mẫn Mẫn ôm chặt Đông Đình Phong, may mắn anh không sống ở Hoắc gia, may mắn anh không theo đuổi quyền lực. Hồ nước của Hoắc gia thật sự quá bẩn, làm cho người ta cảm thấy được ghê tởm...
"Mẹ anh là một thiên tài."
Đột nhiên, anh thay đổi một giọng nói khi nhắc tới của mẹ của anh.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ở trên mặt anh nở một nụ cười:
"Mặc dù anh chưa bao giờ nói chuyện với bà, khi biết đó là mẹ của anh thì bà đã bị hôn mê, nằm ở trên giường. Bà không những là người thông minh, mà còn rất xinh đẹp."
"Vâng! Mẹ rất đẹp!"
Trong đầu Ninh Mẫn Mẫn hiện lên bên trong phòng bệnh kia, gương mặt Trương Vĩnh vẫn còn lưu giữ nhiều nét thanh xuân, xinh đẹp, điềm tĩnh:
"Trước khi nằm ở phòng bệnh kia, mẹ là một người phụ nữ quyến rũ!"
"Đúng, anh cũng nghĩ như vậy! Ông nội nói, mẹ từ nhỏ là một cô bé tinh nghịch; Dì nói, mẹ là một em gái rất thông minh; Cậu nói, mẹ là một cô bé dũng cảm, gặp cha liền yêu mà không cần suy nghĩ...
"Ba anh, kỳ thật cũng là một cậu bé thiên tài. Cái này gien có lẽ được thừa hưởng từ bà ngoại của anh.
"Hai người họ, một là cậu bé thiên tài, một là thiếu nữ thiên tài, họ có trí tuệ, họ sớm trưởng thành, khi họ gặp nhau liền thương yêu nhau sâu đậm. Nảy sinh tình cảm mãnh liệt, sớm nếm thử trái cấm và sau đó, liền có anh...
"Họ vốn phải có một tương lai tốt đẹp, nhưng đã bị quyền lực tước đoạt mất, tạo ra một loạt các sự kiện.
"Đầu tiên là vụ ám sát. Việc này không thành công nhưng để cho cha nhận ra mẹ. Lúc ấy, cha 16 tuổi, mẹ mười bốn tuổi.
"Tiếp theo là vụ vắc-xin độc. Ba mươi hai năm trước, thành phố Quỳnh Thành đã xảy ra dịch cúm gia cầm bất thường lây lan nhanh chóng đến các trường đại học. Sau đó, tiến sĩ Connor nghiên cứu chế tạo một loại vắc-xin phòng bệnh, Cuối cùng dịch cúm này đã được khống chế. Tại thời điểm đình công lần thứ hai cha cũng đã bị nhiễm loại cúm này với mức độ trầm trọng hơn. Thủ tướng tạm thời quyết định đưa các lô vắc-xin của Đạt Lâm chuyển giao ra ngoài. Bởi vậy, Cha nằm trong nhóm người đầu tiên được tiêm vắc-xin phòng bệnh này và đã khỏi.
"Lần thứ ba là một tai nạn quân sự. Ba mươi hai năm trước, cha anh là thiên tài quân sự, tham gia trong cuộc vây bắt chống khủng bố. Lúc ấy, ông ấy ông được gọi vào chỉ huy một lực lượng đặc biệt. Khi thực hiện nhiệm vụ đó, cha anh đã xác định và chỉ thị mai phục ngay tại chỗ. Nhưng do một đội trưởng ra lệnh làm bừa, kết quả tổng cộng có 280 đặc vụ tinh anh bị chết. Cuộc vây bắt chống khủng bố thất bại.
"Vì thế, Cha anh đã phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm. Nhân cơ hội này Hoắc Kiến Quốc cho cha anh chính thức chuyển từ bộ đội để tham gia vào con đường chính trị. Vì này sự cố này, cha anh bị đuổi khỏi quân đội.
"Cha bị oan uổng, một lần nữa tinh thần cực kỳ sa sút, suốt ngày nhốt mình ở trong phòng. Hoắc Kiến Quốc thấy vậyliền đem cha anh gửi sang Anh quốc, học một lĩnh vực khác.
"Một năm sau, Cha mẹ anh cùng học tại đại học Oxford.
"Cũng năm đó, Chung Đề cũng bị cha mình cho ra nước ngoài. nguyên nhân là do Chung Đề mang thai đứa con của Hoắc Trường An. Lúc đó, Hoắc Trường An đã kết hôn, bà ấy không muốn phá thai nên xin cha anh xin giúp đỡ.
"Cha anh vì bảo vệ Chung Đề, nên đã làm giấy chứng nhận kết hôn giả.
"Có một việc, anh phải nhắc đến đó chính là: Khi tai nạn quân sự Hoắc Trường An xảy ra, lại không có bất cứ dấu vết gì có thể chứng minh đây là do Hoắc Trường An tạo ra. Có lẽ, Hoắc Trường An thấy hành động Hoắc Trường Nhạc bảo vệ Chung Đề nên mới có ý định trả thù.
"Về sau, khi Chung Đề sinh con trai đã bị Hoắc Trường An mang đi. Chung Đề dường như bị điên tự tìm đến Hoắc Trường An và đã bị tiêm thuốc an thần. Sau đó ngủ say, phòng bệnh đột nhiên bị cháy và đã bị thương. Cha anh đem người này lặng lẽ đi cấp cứu.
"Sau khi cha anh về nước, ở tại lãnh thổ Đông Ngải, hội ngộ bang phỉ yêu cầu Cậu anh đem anh vừa sinh ra mang đến để đàm phán. Bởi vì không thể giữ ấm cho anh. Cậu anh đã quyết định mang theo con trai của mình- là Thôi Khen đi trước. Nửa đường, đã dùng Thôi Khen và con Thường Hoan để trao đổi.
"Kết quả, đúng là ngày đó, hai cha con Thường Hoan đã bị giết. Mẹ anh chứng kiến toàn bộ sự việc ấy và bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mạnh nên đã bị chấn thương sọ não, cộng với cơ thể ban đầu yếu. Vì thế, từ lúc đó mắc bệnh không dậy nổi. Sự kiện lần đó, căn bản là do Hoắc Trường An cùng Hoắc Trường Nhạc bày ra.
"Cũng đúng ngày này, Hoắc Trường An phát điên đem Hoắc Trường Nhạc đánh thành tàn phế.
"Lúc này, Hoắc thị lại bị công kích bởi các chính sách của tập đoàn, sự sống chết của tập đoàn đang bị đe dọa, buộc ông nội báo lên cấp trên toàn bộ v iệc giết người bừa bãi của Hoắc gia , đồng thời tiêu hủy đi mọi bằng chứng. Khi đó, Hoắc gia đơn độc, cha anh Hoắc Trường Nhạc chết bất ngờ. Quan hệ tốt đẹp Đông gia cùng Hoắc gia bắt đầu tan rã...
"Sau sự việc này, Hoắc gia thể hiện ra ngoài sẽ xử trí triệt để mấy người chỉ huy sự kiện kia. Đem nghi can Hoắc Trường Bình cùng Hoắc Trường An đều bị giáng chức, giống như là nghiêm khắc trừng trị đem mọi thứ trở lại ngăn nắp, như vậy vẫn không giải quyết được gì..."
Đây là một đoạn lịch sử sớm bị bóp méo, che giấu đã qua. Một khi đào lên, không chỉ thấy chuyện hoàng tộc tranh giành quyền lực mà còn không có tính người.
"Vì vậy, trong cuộc tổng tuyển cử, Đông gia lựa chọn hỗ trợ Thần Huống à ?"
Ninh Mẫn Mẫn nhẹ nhàng hỏi.
"Đông gia chỉ có thể làm như vậy. Nếu không Hoắc gia tiếp tục nắm quyền, khi đó không thể kết tội Hoắc gia, cha anh chết không thể nhắm mắt. Còn nữa mẹ anh..."
Đông Đình Phong nhìn lên bầu trời, một hoàng hôn màu đỏ sáng bóng phía Tây, một tiếng thở dài từ trong miệng ra:
"Mẹ anh đã ngủ 32 năm, món nợ này nên đòi ai đây?"
Ninh Mẫn Mẫn tựa đầu vào vai anh, im lặng một lúc.
Giờ khắc này, anh đỡ vai cô, cô vòng tay ôm lấy eo anh, đưa tay vào túi áo anh, bàn tay ấm hơn, có thể cảm nhận được cơ bắp dưới túi áo.
"Có thể nghĩ đó là một sai lầm không?"
Đột nhiên, cô nói.
"Sai lầm là gì?"
"Hoắc Trường An! Em cảm thấy được ông ta không giống loại người cuồng loạn."
Theo ý cô, Hoắc Trường An không đến mức ác độc như vậy.
"Đó là bởi vì em không hiểu rõ! Ông ta và lúc còn trẻ như hai người khác. A Ninh, mỗi người đều có thời điểm ngông cuồng. Huống chi khi đó, ông ta không chỉ có tưởng tượng là cha anh lấy người phụ nữ của mình, mà quan trọng hơn là: Ông ta bảo vệ mẹ và em trai mình. Dẫn đến hai anh em bọn họ kết hợp với nhau, Hoắc Trường An cũng biết chuyện con riêng của em trai mình. Hơn nữa, Hoắc Kiến Quốc có ý đem cha anh bồi dưỡng thành người thừa kế, việc này trực tiếp làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta. Cuối cùng dẫn đến bi kịch phát sinh. Cho nên, Hoắc Trường An không hề giống người có thể đứng đầu. Vì vậy, anh hi vọng Thần Huống ngồi ở vị trí đó. Như vậy Đông Ngải Quốc mới có thể có tương lai..."
Ninh Mẫn Mẫn không nói cũng không thể hiện bất kỳ ý kiến gì.