“Không được! Tuyệt đối không được!”
Ninh Mẫn miệng đầy cự tuyệt, đến khi nói xong cô mới ý thức được mình đã phản ứng hơi thái quá, câu nói ấy khiến hắn nheo mắt lại. Người đàn ông này lúc nheo mắt đặc biệt đặc biệt nguy hiểm.
Khẩu khí của cô chầm chậm hỏi lại:
"Gia gia thật là đã nói như thế?”
“Đúng, gia gia vừa mới hạ lệnh lần cuối. Tối qua lúc trở về đã dạy dỗ cho ta một trận.”
Đêm qua, hắn ở lại với gia gia cho đến lúc tan tiệc, sau khi trở về nhà, gia gia gọi hắn lại, trầm mặt chất vấn:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu tử kia không phải đã tống ra nước ngoài rồi sao? Tại sao lại trở về?”
Hắn cung kính đứng trả lời:
“Việc này cháu sẽ cho điều tra rõ!”
Sau đó, gia gia lại lải nhải không ngừng, cuối cùng chốt lại một câu:
“Ngươi và Hàn Tịnh nếu không thề làm hòa được cũng không được cho chúng nó nối lại tình xưa. Đông gia đâu thể bị mất mặt như thế được. Như vậy đi, từ ngày mai ngươi hãy quay về phòng ngủ... Hai vợ chồng ngủ chung một chiếc chăn như thế tình cảm mới cảm thiện được...”
Lúc đó, hắn không có phản bác.
Hắn nghĩ hắn nên cùng cô nói chuyện, tối qua trở về, chỉ nghe chị Giang nói: thiếu phu nhân chườm đá một lúc đã ngủ rồi. Nên hắn cũng không làm phiền cô. Bọn họ đều cần có thời gian để trấn tĩnh.
Hôm nay là thứ sáu, hắn có cả đống công việc phải làm, nhưng hắn vẫn bảo Trần Tụy sắp xếp lại lịch trình là muốn cùng cô vợ không biết nghe lời của mình từ từ nói chuyện.
Sau khi ăn xong điểm tâm sáng, hắn trở về nhà, thấy phòng cô vẫn còn đóng chặt liền tìm khóa mở cửa đi vào. Căn phòng này cũng đã hơn năm năm hắn không bước vào, vừa tiến vào hắn đã bị một mùi hương nhàn nhạt làm cho vương vấn.
Hắn nhớ lại mùi hương này, ngày hôm qua, trên người cô cũng có một mùi tương tự, rất nhẹ nhàng trang nhã. Hắn ở trong phòng châm một điếu thuốc, hút xong một điếu, mới nhìn thấy cánh cửa nhà tắm được mở ra, một nữ nhân trên người toát ra một mùi hương khiến con người ta kích thích... Không, từ lúc nào hắn lại biến thành một mãnh thú khát máu như vậy?
“Vậy nên anh đến đây là để hỏi tội tôi?”
Ninh Mẫn nghe được, nam nhân này là muốn đến đây tìm cô tính sổ.
Cô sờ sờ cánh tay, trên người vẫn đang mặc quần áo ngủ.
Khổ nỗi trong tủ của Hàn Tịnh lại toàn là đồ mới, hoàn toàn chưa từng mặc qua, bằng không cô đã tìm cách đi mua cái khác. Về vấn đề sinh hoạt, cô rất sạch sẽ. Bất kỳ cái gì cũng không dùng chung, nhưng đáng tiếc người tính không bằng trời tính, ông trời cố ý bắt cô mạo danh Hàn Tịnh, để rồi phải ngủ chung giường với “chồng” của cô ấy.
Lúc này, cô thì váy áo mỏng manh, hắn thì quần áo chỉnh tề, nhìn đi nhìn lại hình như không thích hợp để nói chuyện cho lắm.
“Cô nghĩ ta có nên hỏi tội cô không? Làm ta mất mặt, có cảm thấy rất thú vị phải không?”
Hắn thản nhiên nhìn lên khuôn mặt vừa mới rửa xong của nữ nhân này, dấu tay để lại rất rõ vẫn còn đỏ ửng lên.
“...”
Được rồi, nam nhân có tiền ra ngoài chơi, đó gọi là gặp trận mua vui; còn vợ ra ngoài kết giao với con trai lại gọi là cắm sừng. Phàm là những nam nhân thành công trong sự nghiệp, đều không chịu được nỗi nhục này.
“Nếu không muốn mất mặt, vậy ly hôn đi! Tôi cần con trai, còn về vấn đề tài sản, chúng ta từ từ thương lượng...”
Suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cô vẫn buông ra câu này, chuyện ly dị, sớm muộn cũng phải nói đến.
Cặp mắt sâu thẳm của Đông Đình Phong híp lại, ánh mắt thoáng qua có chút nghi hoặc, bình tĩnh nhìn lại một chút, tựa hồ như muốn đem cô ra nhìn thấu, khiến cô một phen hú hồn.
Lẽ nào cô đã nói sai?