Mai Trang, ghế lô số 12.
Giữa trưa, 11:40—
Đổng Gia là người đầu tiên tới, nhưng lúc bà đi tới giữa ghế lô, cũng không có thấy Cố Hiểu, trong phòng chỉ có Na Dĩnh đang ngồi yên tĩnh ở đó, cúi đầu bấm điện thoại, thấy có người đến anh ta đứng lên, mỉm cười lễ phép:
“Bác gái đúng không? Xin chào!”
Na Dĩnh không gọi bà là “Mẹ”, bà cũng không thấy kỳ lạ, trên danh nghĩa thì mẹ Cố Hiểu cũng không phải bà. Lần đầu gặp mặt, gọi bác gái cũng không quá đáng.
Bà cười gật đầu: “Tiểu Na, chúng ta từng gặp nhau rồi đấy!”
Na Dĩnh cũng cừoi cười: “Hoàn toàn chính xác. Chẳng qua cho tới bây giờ con không nghĩ tới bác chính là mẹ ruột của Hiểu Hiểu… a, bác ngồi đi, Hiểu Hiểu có chút việc, đi ra ngoài rồi. Có lẽ rất nhanh sẽ tới.”
Anh ta lấy thân phận là con rễ nhiệt tình mời.
Đổng Gia ngồi xuống, dùng ánh mắt thưởng thức Quan Ngoại Giao này.
Ba mươi lăm tuổi, Na Dĩnh lăn lộn trong bộ ngoại giao như cá gặp nước, tuyệt đối là một nhân tài hiếm thấy, không chỉ có bề ngoài lớn lên tốt, hơn nữa năng lực cũng mạnh mẽ.
Lúc trước, sỡ dĩ Cố gia đính ước cái hôn sự này, không chỉ bởi vì chức quan của cha Na Dĩnh, càng bởi vì anh ta là một người có đức có tài, trong nhận thức có năng lực xuất sắc, phù hợp làm con rễ Cố gia.
“Nó không có ở đây cũng tốt, vừa vặn, bác có mấy câu muốn nói với con, đến đây, tiểu Na con cũng ngồi đi..”
Một bàn ăn rất dài,đủ cho mười mấy người ngồi, trên bàn để nước trà và trái cây.
Đổng Gia ý kêu anh ta ngồi ở vị trí đối diện.
Na Dĩnh ngồi xuống, trên mặt đều là tươi cuời.
“Tiểu Na, hôn lễ của con và Hiểu Hiểu, chỉ sợ bác không tham gia được. Vì vậy có mấy câu, nhân dịp này, bác nói luôn..’
Đổng Gia hắng giọng,lúc nói ra những lời này, trong cõi long tràn đầy tiếc nuối, con gái kết hôn, bà muốn nhìn con gái mặc chiếc áo cưới trắng tinh, tiễn con gái đi lấy chồng, nhưng là bà không có thân phận để làm chuyện này, giọng nói khó tránh khỏi có chút thương cảm.
“Bác nói đi ạ!”
Na Dĩnh lộ vẻ cung kính.
Đổng Gia suy nghĩ một chút, do dự một chút rồi nói:
“Hiểu Hiểu là đứa nhỏ có tính cách hướng nội. Con bé không thích đánh đánh, giết giết, thế nhưng thân là người con gái Cố gia, mỗi một người con gá, đều phải nhập ngũ. Đây là gia quy của Cố gia. Ba con bé có yêu cầu rất hà khắc với nó. Vì vậy, con bé bị tiến cử tiến vào tổ Liệp Phong. Từ mười tám tuổi đến hai mươi bốn tuổi, con bé dành toàn bộ thời gian mơ mộng của người con gái cho quân đội. Nó.. trong nội tâm nó rất khổ sở. Có lẽ con bé khi ở chung không tốt lắm, nhưng con bé tuyệt đối là người chịu khó chịu khổ, là cô gái có tấm lòng lương thiện. chẳng qua tính tình có chút bướng bỉnh, lại để ý những chuyện vụn vặt. Còn con, lớn tuổi hơn nó, nếu như con đã quyết định cuộc hôn nhân này, thì mong con hãy khoan dung nhiều hơn cho con bé. Bác nghĩ, sau này các on ở chung lâu dài, đợi các con có con của hai nguời. Con bé sẽ bảo vệ tốt cuộc hôn nhân này..”
Na Dĩnh lẳng lặng nghe, rất kiên nhẫn nghe xong hết toàn bộ lời của mẹ vợ, mới gật đầu:
“Bác yên tâm, con sẽ cho cô ấy thời gian. Cũng giống như lời của bác, Hiểu Hiểu không thích nói chuyện, không thể nào trao đổi… nhưng cô ấy rất ưu tú, con có thể thấy và cũng rất thưởng thức..”
Hai người cứ như vạy bắt chuyện.
Đổng Gia nghe, trong lòng cảm thấy đứa nhỏ Na Dĩnh này, rất chững chạc, là người đàn ông đáng giá để ủy thác cả đời, trong lòng bà rất mừng. bây giờ bà lo lắng nhất là đứa nhỏ kia, đến nay vẫn còn chưa chịu buông tay. Chuyện này vô cùng đáng sợ.
Nhất là nó lại có con trai, việc này một khi bị lộ ra ngoài, hậu quả sẽ như thế nào, bà không có cách nào tưởng tượng nổi.
Giờ khắc này, bà vô cùng hài lòng với cuộc hôn nhân của con gái, nhưng có thể giữ được hay không, bà thật sự rất lo lắng.
Nghê Mịch là người thứ hai đi vào Mai trang.
Mai trang là một danh lam thắng cảnh, lúc trước ông có tới đây một lần, giá cả rất cao, người bình thường tiêu phí không nổi, những đám quyền quý như bọn họ rãnh rỗi không có chuyện gì, đành nói chuyện trời đất vậy,
Nghe nói ở đây được giữ bí mật. Ông trùm giấu mặt là một nhân vật lớn nào đó.
Lúc Nghê Mịch đi tới ghế số 2, Nghê Mịch nhìn đồng hồ: 11:55--- ông có hẹn thì luôn luôn đúng giờ.
“Hoan nghênh đến dự! Mời.”
Cửa ra vào, có hai nhân viên trông cửa mở cửa cho ông vào.
Ông vừa đi vừa quan sát, Mai trang được trang trí vô cùng khéo léo. Ở mọi nơi đều lộ rõ khí chất quý tộc và ưu nhã.
Căn phòng ghế lô này, là một phòng triển lãm tác phẩm nghệ thuật, gần cửa sổ quầy thủy tinh, bên trong được trưng bày các đồ vật nhỏ tinh xảo. Ghi giá công khai, nếu thấy đồ bên trong được, có thể tiến hành giao dịch. Chính giữa có một dòng suối nhỏ, bốn phía đầy hoa, các loại hoa tươi, mày sắc rực rỡ, ở cửa, có đặt một cái ghế sofa.
Phòng triển lãm ở phía tây, có phòng nghĩ ngơi, phía đông có một cái cổng vòm, lều vải được buông xuống, âm thanh đúng là từ bên kia truyền tới.
Đi qua mảnh vải vào trong, Nghê Mịch nhìn thấy không phải là bạn học của ông mà là Đổng Gia đang ngồi nói chuyện với một chàng trai tuấn tú.
“Chúng tôi đi nhầm chỗ sao? Ở đây không phải là ghế lô số 12!”
Mí mắt Nghê Mịch giật giật, có chút bất an nổi lên trong lòng, thấy Đổng Gia lộ vẻ kinh ngạc, hiển nhiên đối với chuyện này có chút ngoài ý muốn.
Na Dĩnh đứng lên: “Không sai, ở đây là ghế lô số 12! Mời bác ngồi.”
Anh ta ra hiệu một cái:
“A Thái đâu?”
Nghê Mịch nhíu mày.
“Thái lão tiên sinh cũng không có tới. Còn hẹn vài người khác nữa. Bác ngồi tạm ở đây.”
Na Dĩnh giơ đồng hồ lên, liếc một cái:
“Người lập tức sẽ tới ngay.”
“Xin lỗi, tôi còn có việc.”
Nghê Mịch mơ hồ cảm thấy không đúng, quay người đi ra cổng vòm, đi ra ngoài phòng, mới bước ra một bước, cửa ở đối diện mở, một giọng nói lành lạnh đủ lực vang lên:
“Bác sĩ Nghê, ông gấp cái gì? Nếu đã đến đây rồi thì cùng ngồi xuống ăn cơm uống rượu, ngồi nói chuyện. Tôi còn rất nhiều chuyện muốn thỉnh giáo ông,…”
Tiếng nói vừa dứt, cuối hành lang đi ra hai người đàn ông như bảo tiêu, thân thể cường tráng, chắp tay sau lưng, ngăn cản đường đi.