Đối với Đông Đình Phong mà nói, sống ba mươi mốt năm, một đêm bảy năm trước kia chỉ là chuyện phát sinh, là hắn đời này đã làm một chuyện ngu ngốc mà không bị sự kiểm soát của lý trí ngăn lại.
Trong lúc u mê đã xảy ra chuyện...
Rồi bị người bắt gian...
Tất cả đều là do u mê mà ra...
Tựa như một giấc mơ nhưng sao lại cảm thấy không chân thật...
Ngay sau đó, cuộc sống của hắn không đi theo tiết tấu thường ngày mà dần rối loạn một cách khó hiểu, kết hôn với Hàn Tịnh là một trong những việc hắn phải làm.
Kể từ đó, dường như hắn cảm thấy có một bàn tay vô hình trong bóng tối đang âm thầm dẫn dắt vận mệnh của hắn, năm lần bảy lượt khiến hắn vô cùng kinh ngạc, làm xáo trộn cuộc sống của hắn.
Ví dụ như, không hiểu sao hắn tự nhiên có một đứa con trai.
Ví dụ như, Hàn Tịnh lên máy bay gặp tai nạn mà chết, rồi Ninh Mẫn xông vào cuộc sống của hắn...
Tất cả những chuyện này giống như đã được mưu tính trước...
“Đông Cẩn Chi, cái gì gọi là ta đem bán ngươi với một cái giá trên trời? Ta thế nào lại đem bán ngươi?”
Đông Diệu Kì mặt không biến sắc phản bác, nói bằng giọng lạ lùng. Giosng nhưu hắn thật sự bị oan uổng.
“Người không cần phải đoạt quyền nói chuyện đầu tiên, tiếp theo, có khii sẽ là thời gian dành cho người nói. Giờ nhẫn nại, đem lời của chắu nghe xong... Cháu có thể nói như vậy, đương nhiên là có chứng cớ...”
Đông Đình phong thản nhiên ngắt lời.
Đông Diệu Kì lập tức im lặng, nhìn người trước mặt, vẻ mặt chuyên tâm nói lại một chút, sau đó nói lên:
“Cháu là cái loại ăn thua, có thể nhớ cả một đời người. Lục thúc, người có thể tinh tế một chút, kể từ khi xảy ra sự việc kia, có người cùng thất thúc ở đây thì cháu đã không uống say?”
“Hẳn là nên nói như vậy, từ khi một lần gặp chuyện không may, cháu uống rượu là từ tận tấm lòng. Trước đó, cháu nhiều nhất chỉ uống một chén, bất kể là tiệc xã giao hay là gì đi chăng nữa. Đây chính là nguyên tắc của cháu.”
“Giao thừa ngày đó cháu lại ngoại lệ, nguyên nhân chỉ có ba người biết, nhưng đây là ngày gia tộc đoàn viên hội tụ, tất cả mọi người đều uống nhiều hơn, trong lòng cháu buồn khổ xác thực đã uống nhiều một chút.”
“Thứ rượu này, không uống không có vấn đề, càng uống càng không có một chút mùi vị thật giống như uống nước lã. Nhưng một khi men rượu đã lên, thì không phải dùng lý trí là có thể kiểm soát được.”
“Cháu nhớ rõ mấy chén cuối cùng là người cùng thất thúc đến chúc cháu.’’
“Lúc ấy, cháu đã có vài phần say, nhìn người đến rót rượu cho cháu, nhìn chất lỏng hồng hồng kia rốt vào chén, tinh thần của cháu không hiểu sao liền hoảng hốt, tình cảnh kia, thật sự là giống như lặp lại chuyện ở bảy năm về trước. Một màn như vậy rất quen thuộc.’’
“Lúc ấy, cháu liền cân nhắc, không có chuyện thì tỏ vẻ nịnh bợ xum xoe, không phải gian thì tức là trộm.”
“Đối với người lại cảm thấy thật không nên nghĩ xấu lục thúc, thật sự là không nên. Nhưng dù sao, nhiều năm cháu cũng kêu hai tiếng lục thúc, thất thúc cùng ta đối xử cũng rất chân thành. Làm sao có thể một lần nữa tính kế ta?”
“Kỳ thực cũng không tính nhiều, trước kia càng nhiều thì cũng ta cũng là đã uống qua.”
“Sau bữa tiệc, cháu ở vườn nôn ra không ít rượu, gió đêm thổi lạnh đến thấu xương một hồi lâu, người cũng tỉnh táo lại không ít. Sau đó muốn đi ngủ, thật sự là cũng rất mệt. Nhưng lại gặp người cùng thất thúc, lúc ấy, thúc còn nói đêm nay chúng ta cùng nhau đón giao thừa. Hai người lại đi gọi những người khác, làm hai bàn mạt chược, thất thúc ở bên kia đánh.”
“Đáng tiếc, cháu uống thật sự hơi nhiều, đánh không đến hai ván, đầu óc liền không tỉnh táo không biết nên đánh cái gì, cháu thua thảm, tiểu Lôi liền tiếp nhận vị trí của cháu. An Na lại không ở đây, bởi vì thất thúc không thích cô ấy, nên sáng sớm đã định về Nhị Hào viên ngủ.”
“Ta nhớ rất rõ ràng, lúc đó lục thúc đã nói một câu: “A Tuấn, ngươi đỡ Cẩn Chi đến phòng khách ngủ một giấc. Tiểu tử này say không biết trời biết đất là sao quay về được?””
“Cháu còn lắc đầu nói không muốn ngủ muốn ra ngoài đi dạo. Trong chốc lát kia cháu nhìn lục thúc ánh mắt có điểm kì quái. Liên tiếp khuyên ta nên đi lên lầu ngủ. Cháu không nghe liền đi ra ngoài, chợt nghe lục thúc làm cho thất thúc đuổi theo đỡ cháu trở về rất ân cần.”
“Cháu lén cân nhắc hồi lâu, mí mắt cũng giật rất kịch liệt, cảm giác dường như sẽ có chuyện không hay xảy ra. Nhưng lại không xác định được chuyện gì, tình trạng thân thể mình lại có điểm gì đó không đúng lắm, liền phát ra một tin nhắn cầu cứu.”
“Sau đó quả nhiên là thất thúc đuổi tới trách mắng nói không yên tâm về ta.”
“Cháu nói muốn đi tới phòng nghe nhìn, muốn nhìn đạt hội tân xuân ồn ào vui vẻ, cảm nhận một chút bầu không khí của lễ mừng năm mới, muốn cho chính mình phấn chấn một chút. Như lúc còn nhỏ chúng ta thường xem.”
“Thất thúc có đỡ cháu đi qua, mở TV cho cháu, để cho cháu tựa vào thành giường, cùng cháu xem... Cùng nói chuyện phiếm, thảo luận chương trình như thế nào, lát sau cháu lại có chút u mê, chỉ biết thất thúc với lấy cái điện thoại rồi vội vàng bỏ đi.”
“Cháu cảm thấy có gì không đúng lắm liền lại phát ra một tin nhắn cầu cứu sau đó liền ngủ thiếp đi.”
“Chờ cháu tỉnh giấc thì bên người còn có thêm một người nữa, làm ra một bộ dáng vô cùng sợ hãi, chui vào trong lòng ta. Nói đến đây chắc hẳn mọi người sẽ đoán ra được người kia là ai?”
“Không sai, thật đúng là An Na.”
Nghe đến đó sắc mặt Ninh Mẫn khẽ biến đổi.
Đêm giao thừa, hắn quả nhiên là cùng An Na ở chung một chỗ...
Trong lòng cô chợt dâng lên một cảm giác không thoải mái khó hiểu.
Trên mặt của những người khác cũng hiện ra vẻ phức tạp.
“Người ngoài xem vào, ta thực đêm đó ngủ cùng nữ nhân, nhưng thực tế... cái gì cũng không có phát sinh quan hệ...”
Đông Đình Phong đứng ở trước mặt An Na, sắc mặt không chút biểu cảm nhìn chằm chằm vào gương mặt đã trắng bệch kia, toàn bộ thân thể cô run rẩy, tựa như con tàu ầm ầm đi qua làm rung trời chuyển đất:
“Cháu còn có một cuộn video đã quay toàn bộ lại cảnh đêm đó, điều đó đủ để chứng minh đêm đó cháu cùng An Na thực không có phát sinh ra chuyện gì...”
“Video cho thấy, An Na vào phòng nghe nhìn sau khi thất thúc rời khỏi.”
“Mà sở dĩ AN Na biết cháu ở phòng nghe nhìn chắc chắn là có người báo cho cô ấy biết.”
“Mà người kia không ai khác chính là lục thúc.”
Nói đến đây Đông Đình phong đã làm ánh mắt mọi người tập trung trên người Đông Diệu Kì.
“Đây là điều lục thúc không thể phủ nhận.”
“Bởi vì người trước kia có sử dụng một số điện thoại mà chúng ta không biết nhưng cháu đã vô tình nhìn qua.”
“Chỉ cần liếc mắt một cái cháu liền nhớ kĩ.”
“Người đăng kí số điện thoại đó có tên là Trương Nhất Vĩ. Theo cháu điều tra ra được là người dùng một người nữa để giúp.”
“vị kia tạm thời rời khỏi cương vị công tác để lại cho người số điện thoại này sử dụng. Cháu là vô ý cùng người ăn cơm trưa mới biết được di động của người không có số điện thoại.”
“Đêm giao thừa hôm đó là người dùng số điện thoại này gửi tin nhắn cho An Na.”
“Hiện tại chúng ta nói làm sao người biết được cháu ở phòng nghe nhìn?”
“Quá trình này có điểm vòng.”
“Đầu tiên, thúc cùng bạn gái thất thúc thông qua một cuộc điện thoại. Sao đó cô ta thông qua thất thúc một cuộc điện thoại nữa hỏi người hiện tại đang làm gì? Đang ở đâu? Rồi hẹn thất thúc ra ngoài. Rồi sau đó cô ta đem tin này nói cho người biết, người lại nhắn tin cho An Na. Cứ nhưu vậy An Na chạy vào phòng bố trí một cái hiện trường chờ người tới bắt gian.”
“Kết quả không một ai chạy vào, A Lực lại xông vào gọi ta tỉnh dậy.”
“Mọi người không hẳn cảm thấy rất kì quái tại sao A Lực lại có thể vừa vặn xông vào?”
Quả thực điều này cũng là điều mà Ninh Mẫn nghi hoặc.
Rất nhanh Đông Đình Phong ném ra một đáp án:”
“Cháu sắp xếp.”
Tất cả mọi người trừng mắt.
Đông Đình Phong lại lên tiếng giải thích:
“Đầu tiên không phải cháu nhắn cho A Lực hai cái tin nhắn sao?”
“Tin nhắn thứ nhất, cháu nói cho hắn là cháu đến phòng nghe nhìn, quay hết toàn bộ camera giám sát sang cháu. Để cho anh ta canh giữ ở đó cả đêm. Canh chừng cháu. Cháu nghĩ ngủ ở đó không có gì là an toàn hơn ở bên kia, càng làm cho người khó lòng phòng bị.”
“Tin nhắn thứ hai, cháu nói hắn nhìn chăm chú vào camera để xem ai sẽ là người sa lưới, rồi chờ thời cơ thích hợp tới sẽ đến gọi ta.”
“Kết quả đều nằm trong dự tính của ta.”
“May mắn lần này cháu đã có tầm nhìn xa để dự phòng.”
“May mắn cháu đã để cho A Lực quay lại được toàn bộ cảnh của đêm đó.”
“Nếu không có video giám sát đó, cháu sẽ ngậm oan khó lòng rửa sạch.”
Hắn lạnh lùng nở một nụ cười rồi lại chăm chú nhìn An Na trong lòng nghĩ đến hậu quả kia liền vô cùng phẫn nộ:
“Ta cho tới bây giờ không chạm qua cô, vậy mà cô nói lời thề sắt son kia là của ta, lại còn nói cô mang thai. Việc này thật nực cười.”
“An Na chuyện cho tới bây giờ, cô có muốn đem video kia cho mọi người xem cho rõ ràng?”
Nước mắt từ trong khéo mi trào ra, trái tim An Na run rẩy kịch liệt.
Người đàn ông này thật đáng sợ.
Thì ra ngay từ ban đầu tất cả đều là do hắn tương kế tựu kế.
Có câu nói: không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Quả không sai.
Hắn mạo hiểm lấy thân làm mối câu chỉ vì muốn câu một con cá lớn.
Kết quả là hắn thành công câu được.
Thật là một nam nhân kinh khủng a!!!