Quán rượu Hoàng Tước, phòng tổ chức yến tiệc loại VIP ở tầng mười sáu, hôm nay đã có người bao hết.
Vừa bước vào bữa tiệc, Ninh Mẫn đã khẽ chau mày. Tính đến tận bây giờ, cô chưa bao giờ thích thú với mấy bữa tiệc náo nhiệt như thế này cả, nên trong lòng sinh ra bản năng chống cự. Sống hai mươi sáu năm trên đời, đây mới là lần thứ hai hay thứ ba gì đấy cô tham gia vào mấy bữa tiệc như thế này.
“Đừng lo lắng, chỉ cần theo anh là được!” Thôi Tán thấy mặt của cô có chút biến sắc liền an ủi.
“...”
Anh ta nghĩ cô là dế trũi chắc, nhưng ngẫm lại thì là Hàn Tịnh cũng chưa bao giờ tham dự vào mấy bữa tiệc sang trọng như thế này.
Khóe môi Ninh Mẫn dật dật, không nói được lời nào, đưa tay vòng qua cánh tay Thôi Tán, nét mặt lập tức hiện lên nụ cười nhàn nhạt, vô cùng chuyên nghiệp, vừa bước vào cửa đã hấp dẫn được không ít ánh nhìn kinh ngạc.
Cả người cô tỏa ra mọt thứ ánh sáng khó có thể cưỡng được.
Khoác lên người bộ váy màu tím với đôi giầy cao mười phân càng làm tôn lên dáng người mảnh mai của cô. Nụ cười nhàn nhạt nhưng có nét quỷ dị khiến lòng người mê hoặc, uyển chuyển thanh thoát đi vào...
Thôi Tán nghe được vài lời bàn tán xung quanh và thấy không ít ánh mắt thèm muốn của những nam nhân khác đang nhìn cô.
Quả thật cô rất bình tĩnh, mỗi cử chỉ tay chân đều toát lên vẻ cao quý sang trọng, đến ngay cả anh cũng không thể tự chủ mà dừng lại trên khuôn mặt được trang điểm nhẹ lưu luyến không rời: Sáu năm trước, anh đã biết chắc Hàn Tịnh là một mỹ nhân chính hiệu, quả nhiên sáu năm sau, cả người cô toát ra một ánh hào quang vô cùng đặc biệt.
Còn Ninh Mẫn đang suy nghĩ một chuyện khác: Thôi Tán này trước đây là một tên nghèo kiết xác, bây giờ không biết thực lực có được bao nhiêu, cô chưa điều tra được, nhưng từ cách ăn nói của Thôi Tán cũng không phải dạng tầm thường, hơn nữa còn là kẻ vô cùng kiêu ngạo. Một kẻ kiêu ngạo như vậy thường có ba lý do: Thứ nhất là quyền. Thứ hai là tiền. Còn thứ ba là tài. Đối với Đông Đình Phong thì cả ba thứ kia đều có, nhưng Thôi Tán thì liệu có thể có được mấy cái, chuyện này cô vẫn chưa điều tra được.
“Xin lỗi nhưng em muốn đi rửa tay...”
Đi quanh một vòng, Ninh Mẫn rút tay lại, hỏi một nhân viên phục vụ, lập tức ung dung bước về hướng khác, xung quanh cô đều là những người ăn mặc sang trọng, người sặc sụa mùi nước hoa.
Còn Thôi Tán thấy đây là lần đầu tiên Hàn Tịnh tham gia vào mấy loại tiệc như thế này, nhưng biểu hiện của cô lại vô cùng xuất sắc. Tuy lúc đầu cô có chút khẩn trương nhưng ngay lập tức đã ứng phó được.
Anh vẫn bình tĩnh đứng đó, đôi mắt thâm sâu rò xét, nhưng có chút thắc mắc không lí giải được, cô đã thay đổi quá nhiều, đến nỗi anh còn cho rằng căn bản cô không còn là Hàn Tịnh nữa.
Lúc Ninh Mẫn đi ra, Thôi Tán không còn ở đứng ở đấy nữa, cô nhìn xung quanh tìm kiếm, nên không để ý phía sau có một cô gái mặc lễ phục màu hồng nhạt đang tiến đến, sau đó vừa nhấc tay lên đã đổ cả ly rượu vang đỏ trên tay xuống, hung dữ quát cô:
“Hàn Tịnh, rốt cuộc cô có biết xấu hổ không vậy?”
Kẻ gây rối đó không ai khác chính là Đông Lôi.
Đông Lôi rất tức giận, ánh mắt trợn ngược như muốn giết người.
Vừa có tài xế mặt mày nhễ nhại mồ hôi chạy đến nói với ông cô rằng: Đại thiếu phu nhân đã biến mất. Phản ứng của anh cô rất bình tĩnh, nhưng ông cô thì vô cùng lo lắng, còn phái người đi tìm kiếm, đáng khen cho Hàn Tịnh, không chỉ vụng trộm sau lưng anh cô, mà còn dám ngang nhiên cùng nhau xuất hiện chỗ này, đúng là không nhịn được mà.
Sau màn náo nhiệt này, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía hai cô.