Cơm canh đều đã chuẩn bị xong, Thường Hoa đi lên gõ cửa phòng con trai, cửa không có khóa, con trai đang ngồi tựa trên giường, dùng taychống đầu, ánh mắt dán chặt vào người con gái đang nằm trên giường, khóe môi khẽ cong lên, một tay đang nhẹ nhàng vuốt mái tóc, cúi đầu ngửi mùi thơm. Nét mặt thư thái ấy bà ta chưa từng nhìn thấy trong suốt 6 nămqua.
Hình ảnh này giống như trước đây, con trai bà vẫn rất yêu Hàn Tịnh.
Thường Hoan nhìn ra, sự yêu thích ấy chỉ sợ đã không đơn giản là mêhoặc vẻ bề ngoài, mà xuất phát từ trái tim. Đồng thời, tình cảm ấy đãsớm ngấm vào tận sương tủy.
Mặc dù trước đây Thôi Tán đã rất hận Hàn Tịnh, hận cô đứng núi nàytrông núi kia, thế cho nên bọn họ mới cầu cứu người khác, sau khi thoátkhỏi vòng kiểm soát của Đông gia, anh ta không hề nhắc đến chuyện vềnước. Sau đó, anh ta quen không ít cô gái, mỗi người đều mang trên mìnhchút gì đó giống Hàn Tịnh, nhưng mỗi lần yêu đều rất ngắn. Người lâunhất cũng chỉ một năm, còn những người khác, đều không quá 3 tháng.Người chia tay nhanh nhất là một tuần.
Lúc đó, Thường Hoan trông thấy lắc đầu khuyên con trai:
“Nếu không từ bỏ được, tại sao không trở về để hỏi cho rõ ràng?”
Anh ta nói:
“Cô ấy đã là người đàn bà của người khác, hỏi rõ rồi thì làm sao?”
“Chí ít con có thể quên được. Có thể sống cuộc sống bình thường.”
“Cái gì mới xem là cuộc sống bình thường? Con như vậy không tốt sao?”
“Không tốt. Muốn quên không quên được. Con luôn muốn quay lại, sống trong sự sự giày vò. Đi đi! Hãy đi tìm cô ấy!”
Sau đó, anh ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định trở về nước.
Hiện tại nhìn thấy con trai như vậy, bà ta không khỏi lắc đầu, mỉmcười, bọn họ đã từng rất yêu nhau, có lẽ là tuổi thanh xuân, cho nên,đối với việc động chạm cơ thể có một sự lưu luyến không thể dứt được. Bà ta nhớ, hai người bọn họ đã từng một ngày một đêm không ra khỏi phòng.
Lúc đó, bà ta đã từng nhắc nhở: “Cần kiềm chế, Tịnh Tịnh còn đang đi học, con cũng vậy, nếu có thai thì không tốt đâu…”
Thôi Tán cười cười, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
“Không sao, bọn con có dùng biện pháp.”
Thường Hoan nói:
“Khó tránh khỏi cá lọt lưới… An toàn cũng không phải thừa…”
Bà ta từng nhìn thấy trong thùng rác có 5, 6 cái ***
Thiếu niên thì cuồng nhiệt, cái gì cũng không quan tâm, không giốngnhư hiện tại, Thôi Tán chỉ yên lặng nhìn nhắm. Thậm chí không có ănnhư hổ vồ.
“Vẫn chưa tỉnh sao?”
Cửa không đóng, Thường Hoan bước vào, nhìn cô gái đang ngủ ngon lành, nhỏ tiếng hỏi:
“Đã hơn tám giờ rồi… Có cần gọi nó dậy không?”
Thôi Tán cau mày:
“Nha đầu này, tại sao lại giống trước kia như vậy, khả năng ngủ thật là…”
Trước đây, cô và anh ta nồng nhiệt xong, cô liền lăn quay ra ngủ, vừa ngủ liền giống như lợn quay vậy, lay thế nào cũng không tỉnh, anh tahay trêu cô thể lực quá kém. Hiện tại, cô vẫn như vậy, ban ngày ban mặt, hơn nữa cô cũng không làm gì, tại sao lại có thể mệt quá ngủ quên nhưvậy?
“Bỏ đi, để cô ấy ngủ, tỉnh dậy cô ấy lại muốn về.”
Cô như vậy mới giúp anh ta có cơ hội lại cùng cô chung giường chung gối.
Thường Hoan cau mày: “Không về, có ổn không?”
“Không sao. Bọn họ sẽ sớm ly hôn thôi!”
Miệng nói là như vậy, thật ra trong lòng anh ta cũng không thể chắcchắn. Đông Đình Phong biết anh ta đưa Hàn Tịnh về nhà, nếu như cô khôngtrở về, thì Đông Đình Phong sẽ mắt nhắm mắt mở mà cho qua hay sẽ lập tức ký đơn ly hôn?
Gần đây, bên ngoài đồn đại rất nhiều, có liên quan đến Đông ĐìnhPhong và An Na, về phía An gia chuyện tốt buông xuống, Đông phu nhânthần bí sắp thoái vị!
Nhưng Đông Đình Phong thật lòng không để ý đến Hàn Tịnh, vậy tại sao tối hôm đó hắn lại cố gắng hết sức như vậy?
Mạo hiểm chạy ra cứu một người con gái mình không yêu, rốt cuộc trong lòng hắn đang nghĩ gì?
“Ting toong… ting toong…”
Dưới nhà, tiếng chuông cửa vang lên liên hồi, hết tiếng này đến tiếng khác, tiếng vang giống như thúc giục.
“Ai, lúc này còn ai đến vậy?”
Thường Hoan nhìn xung quanh, xoay người xuống nhà mở cửa.
Thôi Tán không đứng dậy, vẫn nằm yên, ánh mắt nhắm hờ nhìn cô.
Dưới nhà truyền đến những tiếng động lạ, anh ta nghe thấy mẫu thân kêu lên kinh ngạc:
“Bà làm gì vậy? Bà làm gì vậy?”
“Tránh ra! Con trai cô đâu? Hàn Tịnh đâu? Bọn chúng đang ở đâu? Ở trên lầu đúng không?”
Thanh âm có chút quen tai truyền đến, Thôi Tán ngây người, cẩn thậnphân biệt một chút, trong lòng vô cùng kinh ngạc: Tại sao bà ta lại đếnđây?
Thôi Tán ngồi dây, vốn muốn ra ngoài xem xét, nhưng lúc này lại cótiếng lộc cộc ở trên lầu, tiếng bước chân mạnh mẽ vang dội, khí thế vôcùng, khiến Thôi Tán dừng lại, một lần nữa quay lại giường, lần này còncởi áo khoác ngoài ra, chui vào trong chăn…
Cánh cửa khép hờ, chính vào lúc này, chăn lật ra, khuôn mặt khiến anh ta căm ghét muôn phần xuất hiện: Là Hà Cúc Hoa.
Thôi Tán cố ý xít lại gần hơn, làm bộ vô cùng thân mật, ánh mắt thâmtình ôm người con gái vào lòng, mái tóc đen bóng càng tôn lên khuôn mặttrắng như ngọc, sau đó anh ta ngước mắt lên, trưng ra nụ cười đầy khiêukhích:
“Ồ, sao bà lại ở đây? Bắt gian sao? Thật là không đúng lúc… Sớm mộtchút có phải đặc sắc hơn không, hiện tại Tịnh Tịnh đã mệt ngủ mất rồi…Cái gì nên xảy ra, không nên xảy ra, chúng tôi đều làm hết rồi…
Chỉ có thể nói, bà đến hơi trễ, nói không chừng, lúc này trong bụng Tịnh Tịnh lại đang có đứa con của tôi…
Haizz, tôi nghe nói lúc đầu, vị Đông đại thiếu của chúng ta cũng bịngười ta bắt gian trên giường, sau đó mới kết hôn. Lần này, nếu như Tịnh Tịnh mang đứa con của tôi, không phải tôi cũng nên cưới cô ấy sao?”
Những lời nói ra vô cùng trơ trẽn.
Sắc mặt Hà Cúc Hoa từ lúc rời khỏi Đông viên liền là một mảng xanhxám, chân mày vẫn luôn nhíu chặt tức giận, ấn tượng trước đây của bà tađối với Hàn Tịnh đã có chút thay đổi, nhưng bởi vì tấm ảnh đó lại lầnnữa bị bôi đen, lúc này, đối diện với cảnh tượng trước mắt, nghe nhữnglời không biết xấu hổ kia, lửa hận trong lòng bà ta liền bùng lên.
Có thể nói, đây là lần đầu tiên trong đời bà ta đi bắt gian.
Bà ta xoay người, mặt kệ hình tượng, một tay nắm lấy tóc Thường Hoan bên cạnh, quát lên:
“Rất tốt, thật sự rất tốt! Thường Hoan, đúng là mẹ nào con nấy. Làmmẹ, đê tiện làm tình nhân của người đàn ông khác, giờ đến con trai càngghê tởm hơn, công khai đưa chị dâu lên giường… Thường Hoan, cô hủy hoạicả đời tôi chưa đủ, giờ còn muốn hủy hoại danh dự của con trai tôi, conđàn bà đê tiện này… rốt cuộc mày muốn hại bọn tao đến bao giờ?
“Pách!” một cái bạt tai rõ một một, dường như vẫn chưa hết giận, cáibạt tai thứ hai lại hạ xuống, “pách”, lúc định tát cái thứ ba thì ThôiTán từ giường chạy ra, nhanh chóng giữ lấy, khuôn mặt lúc trước còn lộra nụ cười tà mị, thoáng chút đã lạnh ngắt thu sương:
“Hà Cúc Hoa, mẹ khiếp, bà dám đánh mẹ tôi? Bà dám đánh… tôi sẽ không tha cho bà…”
Người đàn bà xưa nay vẫn luôn giữ hình tượng phu nhân cao quý này sao đột nhiên nổi giận, gây khó dễ cho mẹ anh ta, anh ta kinh ngạc, tứcgiận, đứng lên, giữ chặt lấy cánh tay đang vung lên của Hà Cúc Hoa hấtvề phía tường.
Lực của anh ta rất mạnh, nhìn thấy mặt Hà Cúc Hoa liền muốn lột datróc thịt, một lực khác lôi bà ta ra, đúng lúc này, cánh tay gây loạncủa Thôi Tán bị đánh hất lại, sau đó Hà Cúc Hoa bị ngã ra, đập vào ngựcmột người.
“Đông Tán, nếu dám làm hại mẹ ta, ta nhất sẽ khiến anh phải hối hận…”
Là vẻ mặt cực kỳ lạnh nhạt của Đông Đình Phong, cùng với giọng nói băng lãnh đó.
Thôi Tán đứng vững, ngẩng đầu, lúc đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Đông Đình Phong, nói lên những lời mỉa mai:
“Ồ, hóa ra hai mẹ con cùng tới! Chẳng trách lại phách lối như vậy, Hà Cúc Hoa, đây là bà cậy có người chống lưng cho bà, coi trời bằng vung,ức hiếp kẻ yếu đúng không? Mẹ tôi làm gì bà nào, bà không nói lời nàoliền tát bà hai cái. Phu nhân Đông gia hiền lương, thục đức lại có đứctính như vậy sao? Tôi à, hôm nay bà đánh mẹ tôi, nếu bà không để mẹ tôiđánh lại, xin lỗi, cái họ này…”
Hà Cúc Hoa đẩy con trai ra, xoay người nghiến răng cười lạnh, đừngthấy bà bình thường lương thiện, lúc tức giận tuyệt đối có thể bứcngười:
“Thôi Tán, loại người tâm địa bất chính như mày cơ bản không xứng làm con cháu Đông gia… Lão thái gia bị điên nên mới dẫn sói về như vậy! Làm chuyện có lỗi với họ Đông, mày còn mặt mũi lớn tiếng sao?”
“Tôi không xứng? Vậy Đông Cẩn Chi xứng sao? Tôi có lỗi với cái họ Đông này, vậy anh ta không có lỗi sao?”
Thôi Tán cười lạnh một tiếng, ngón tay hung hăng chỉ về phía ĐôngĐình Phong, vẻ mặt căm hận hiện rõ, giống như bọn họ là kẻ thù của nhau, vừa thấy mặt, hận không thể uống máu, ăn thịt hắn. Dù có vậy vẫn khônghết hận:
“Xin hỏi, rốt cuộc người chiếm bạn gái tôi trước, khiến cô ấy mangcốt nhục của ĐÔng gia, bức cô ấy phải gả cho cái vị được gọi là nhân vật truyền kỳ của Đông gia… mê hoặc em dâu thì có đạo lý sao?
Xin hỏi, anh ta lấy vợ, rồi không đối xử tốt với cô ấy, suốt ngày bên ngoài trăng hoa bay bướm chính là chuyện đương nhiên sao?
Lại xin hỏi, Đông phu nhân vĩ đại, 6 năm trước, tại sao bà lại khôngquản tốt con trai mình, bắt hắn không được phép làm nhục con gái ngườikhác chứ?
Đã vậy, 6 năm sau, bà lại lấy tư cách gì mà chỉ trách tôi và người gọi là “chị dâu” trên giường này?
Cho dù tôi và Hàn Tịnh đã lên… vậy thì làm sao? Chúng tôi vốn đã là một cặp… là các người liên kết lại để chia rẽ chúng tôi…
Cuối cùng, tôi vẫn muốn hỏi bà một câu, bà có tư cách gì mà quát mắng mẹ tôi?
30 năm trước, người đáng ra được gả cho ba tôi phải là mẹ tôi, bà mới là người thứ 3 trong cuộc tình của họ, bà mới là người chen ngang đángbị người đời chỉ trích.
Nếu không phải ông già hồ đồ đó ép ba tôi lấy bà, ba tôi làm sao có thể chia tay với mẹ tôi…
Tất cả mọi chuyện ngày hôm này chính là do bà cướp lấy chồng củangười khác mà ra. Mẹ con các người mới là kỳ lạ, một tên chiếm lấy vợcủa người khác, một người cướp chồng của người khác, đã không biết xấuhổ lại còn chạy đến đây, đảo lộn trái phải thị phi.
Tôi nói cho bà biết, chuyện hôm nay không xong đâu. Hai cái tát này,nếu tôi không thay mẹ tôi đòi lại được, vậy chúng ta sẽ nháo một trậnlong trời lở đất… Các người dựa vào cái gì mà ức hiếp người? Dựa vào cái gì?”
Những lời này, từng câu từng chữ đều rất sắc bén, toàn thân lộ ra một loại phẫn nộ giống như hổ bị giẫm phải đuôi, khiến người khác không thể chen vào.
Sau khi Đông Đình Phong đỡ lấy mẹ, lạnh lùng quan sát, mẹ hắn đánhngười là vô lý, nhưng con người đáng thương giàu lòng tự trọng ấy cũngchỉ vì Thường Hoan mà mất đi phong thái thường ngày, hắn đương nhiênphải bảo vệ:
“Được, chuyện đã đến bước này, ta cũng muốn xem xem anh muốn nháo thế nào… Đông Tán, nếu anh dám động đến một ngón tay mẹ ta thì tất cả những gì anh có được từ Đông gia, chỉ sau một đêm sẽ bị thu hồi. Anh cũng sẽbị trục xuất lần nữa… Lần này, Giang gia đừng hòng có thể che trở choanh…”
Đông Đình Phong cũng nói ra những lời tàn nhẫn.
Thôi Tán cười khểnh một cái:
“Làm sao, anh lại muốn cậy thế ức hiếp người sao? Nhưng hiện tại các người đang ở nhà tôi, vẫn muốn rắp tâm hại người sao?”
Một ánh mắt lạnh lẽo quét qua trên mặt Thường Hoan, rồi Thôi Tán,cuối cùng dừng lại trên giường, Ninh Mẫn đang ngủ rất ngon. Hà Cúc Hoasẽ tin Hàn Tịnh và Thôi Tán lên giường với nhau, nhưng Đông Đình Phongthì không, nhìn thấy bức ảnh đó, hắn rất tức giận, nhưng phản ứng đầutiên là hắn cảm thấy cô đã bị mắc bẫy của Thôi Tán, một loại tâm tìnhkhác thường xông lên, máu cũng sôi lên không ngừng.
Hắn không nói hai lời liền chạy đến đây, hành động của mẹ hắn cònnhanh hơn, hơn nữa, còn biết rõ tường tận chỗ ở của mẹ con Thường Hoan,bà chạy trước bước vào thang máy nhanh chóng đến nhà của Thôi Tán.
Hắn tâm tình như lửa đốt nhưng chỉ có thể đợi một chiếc thang máykhác đi xuống, giây phút này, nhìn thấy tư thế của Ninh Mẫn, hắn có thểkhẳng định một chuyện, phán đoán lúc trước của hắn không sai, nhưngchuyện này chưa hẳn là do Thôi Tán làm. Trong nhà này, ngoại trừ ThườngHoan ra, vậy có thể là ai từ góc độ đó chụp được tấm hình như vậy?
“Đối với kẻ lòng dạ khó lường, đối với kẻ muốn phá hoại hòa thuận gia đình ta, người của Đông gia chưa bao giờ giả tạo che giấu! Tất cả đềudo bà ta gieo nhân nào giặt quả đó.”
Ánh mắt băng lãnh đó, đáng sợ hơn bất cứ cái gì, khiến Thường Hoàn không chịu được mà run rẩy.
“Đông Đình Phong… anh đừng ép tôi báo cảnh sát… Đây là anh sợ mấyngày nay Đông gia vẫn chưa đủ sóng gió sao, vậy chúng tôi có thể chothêm vào đó chút lửa… Có muốn hay không, đem những chuyện xấu xa mà anhlàm mấy năm nay thông báo cho báo giới…”
Thôi Tán lớn tiếng uy hiếp.
Đông Đình Phong không vì vậy mà chịu uy hiếp, khuôn mặt lạnh lùng, thanh âm lãnh đạm:
“Vậy anh có tin, nếu anh dám tung tin thì người cuối cùng bị mọingười chỉ trỏ là Thường Hoan. So với những chuyện “không sạch sẽ” mà talàm, thì mấy chuyện xấu xa của Thường Hoan làm còn dơ bẩn hơn nhiều…Chuyện xấu đã bị chôn vùi 30 năm, nếu như anh muốn đem nó làm rõ, vậy ta đồng ý phối hợp, nhất định sẽ chơi với anh đến cùng…”
Thôi Tán đột nhiên nghẹn lời, bởi vì ngữ khí khẳng định của hắn cũng bởi sắc mặt căng thẳng của mẹ anh ta lúc này.
Chuyện xấu 30 năm trước?
Đó là chuyện gì?
Lúc Thôi Tán đang suy nghĩ, Đông Đình Phong đã đi đến gần giường,nhanh chóng vén chăn lên, sau khi nhìn thấy quần áo cô vẫn chỉnh tề, dây thần kinh căng như đồng hồ lên cót cuối cùng cũng thả lỏng!
Cũng may, cũng may, Thôi Tán chí ít cùng không có phải thốt ra 4 chữ“hèn hạ vô sỉ”, ít ra con người này vẫn chưa mức mất hết nhân tính!
Đang muốn bế người lên, Hà Cúc Hoa xông tới, nghiến răng nói:
“Loại phụ nữ này, lẽ nào con còn muốn đem về nhà sao?”
“Mẹ… Cô ấy là vợ con… Con phải đưa cô ấy đi…”
Đông Đình Phong quát một tiếng.
Mẹ hắn chỉ cần gặp phải chuyện gì dính dáng đến Thường Hoan liền tức giận ngút trời, mất đi lý tính.
Thôi Tán cũng ngăn cản, thực sự không hiểu được Đông Đình Phong đang nghĩ gì?
Người bình thường gặp chuyện như vậy, khẳng định sẽ xông tới kéongười phụ nữ đó dậy, xốc lên đánh một trận tơi bời, nhưng hắn dường nhưkhông tồn tại ý niệm đó. Đông Đình Phong không giống như người thường,hắn sẽ không đánh phụ nữ, giống hệt tính cách của người này, sẽ lặng lẽxoay người rời đi. Thậm chí, hắn đáng lẽ không nên xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng sự tình chính là kỳ lạ như vậy, không chỉ là tự mình mở cửa,còn chậm hơn Hà Cúc Hoa một bước. Hơn nữa, hắn cũng không có ý định bỏlại Hàn Tịnh không lo, ngược lại, hắn còn quyết tâm muốn đưa người về.
“Hà Cúc Hoa, bà tội gì phải kích động như vậy. Tịnh Tịnh chỉ là mệtquá ngủ một chút thôi… Tiểu Tán nhà tôi mặc dù từ bé không có ba quảngiáo, nhưng gia giáo cũng không kém, lợi dụng lúc người ta khó khăn, nósẽ không làm…”
Thường Hoan đột nhiên chêm vào một câu.
“Câm miệng, nếu nó có gia giáo thì đã không lên giường với chị dâu,Thường Hoan, cô lòng dạ bất chính, con trai do cô dạy, cho dù nhân phẩmcó tốt thì cũng không khá hơn chút nào. Ở đây không có chỗ cho cô nói…”
Hà Cúc Hoa lạnh giọng quát.
Mặt Thường Hoan thoáng chút trắng bệch, cả người lảo đảo muốn ngã, cắn răng, sự phẫn nộ kiềm nén suốt cuối cùng trỗi dậy:
“Hà Cúc Hoa, đây hình như là nhà tôi, không phải Đông gia các người,cũng không phải Hà gia của bà… vậy tại sao tôi lại không có quyền nóichuyện. Bà dựa vào cái gì mà chạy đến đây rồi trưng bộ mặt đó với chúngtôi. Tôi không có tức giận chuyện con dâu của tôi bị cướp đi, hôm nay bà lại còn chạy đến đây sinh sự?
Hà Cúc Hoa, nếu không có bà, cả đời này của tôi làm sao lại đau khổnhư vậy. Con trai, con dâu tôi sao có thể bị các người chia rẽ được?
Người nên tức giận là tôi! Ban đầu tôi mang thai trước bà, nếu nhưkhông phải phụ thân bà ở sau ép Diệu Hoa, bà cho rằng bà có thể là vợchính thức của Diệu Hoa sao?
Bà và Diệu Hoa kết hôn, hoàn toàn là do chủ ý của Đông lão gia, DiệuHoa xuất phát từ chữ hiếu mới gắng gượng kết hôn với bà, sau khi kếthôn, không phải các người đã có thời gian rất lâu không ngủ cùng phòngsao?
Diệu Hoa nói với tôi, ông ấy căn bản không muốn lấy bà, sau đó, ĐôngLục Phúc thấy lời hẹn ước của chúng tôi nên giăng bẫy với ông ấy ở côngty, nên mới có chuyện hai người lấy nhau, rồi sau này, khi tôi phát hiện mình có thai, ông ấy liền muốn ngả bài với bà, định cùng bà ly hôn… Nếu như không phải Đông Lục Phúc đứng đằng sau ngăn cản thì hai người đãsớm ly hôn rồi…
Hà Cúc Hoa, vị trí con dâu trưởng Đông gia đáng nhẽ là của tôi, nếunhư không phải bà có một phụ thân quyền thế, bà thấy bà có thể ngồi lênvị trí đó sao? Đó đơn giản chỉ là si tình vọng tưởng…”
Những lời này, nói không nặng không nhẹ, nhưng từng câu, từng chữ lại có thể xé tan cõi lòng.
Hà Cúc Hoa đã từng cảm thấy hạnh phúc rất nhiều, lúc này, bà cũng cảm thấy đau khổ rất nhiều, vào lúc này đây, sự kiêu ngạo của bà đang bịchà đạp mạnh mẽ, nhưng là lại không thể phản bác.
“Mẹ…”
Đông Đình Phong cau mày, đỡ lấy mẫu thân đang bị đả kích bởi nhữnglời lẽ kia, lúc trước, hắn đã từng nói với bà đừng tới, nhưng bà vẫnmuốn đi cùng. Thường Hoan hiền lành đây sao?
Nếu bà ta hiền lành thì sẽ không thể xảy ra biến cố như ngày hôm này. Người phụ nữ này tuyệt đối rất đáng sợ.
Hắn lại lần nữa lạnh lùng quét mắt qua một lượt, ánh mắt lạnh căm căm khiến người khác run sợ, môi khẽ động, những lời không nhanh không chậm phát ra:
“Trong sổ tay của phụ thân tôi viết một câu như vậy: Có vài người nhìn qua thuần khiết đẹp đẽ, nhưng thực tâm lại đáng ghét. Thường Hoan, Thường Hoan, tôi cho rằng cô sẽ là chốn bình yên của tôi, bầu bạn kiếpnày khiến tôi vui cười mà ở lại, nhưng không ngờ rằng, cô chỉ xem tôi là ví tiền sao? Nếu như kiếp này có thể sống lại, tôi nguyện không muốnquen biết cô. Đây là những gì sau khi ba tôi nhìn rõ con người bà, đó là ấn tượng cuối cùng.
Thường Hoan, có lẽ ba tôi đã từng yêu bà, nhưng sau này, sự tồn tạicủa bà chỉ là vết nhơ mà ông ấy muốn liều mình gột rửa. Xin hỏi, bà kiêu ngạo cái gì ở đây mà nói xằng nói bậy? Miệng đầy những lời nói dối tựcho rằng bà đã từng là người ông ấy yêu nhất…”
Đây chính là điểm lợi hại của Đông Đình Phong, thường không thíchphản khích, nhưng một khi phản kích thì tính sát thương rất nặng.
Thường Hoan bỗng chốc nghẹn lời, nét mặt phức tạp hiện rõ trên mặt,cuối cùng chỉ còn thần sắc trắng bệch, nhưng bà ta rất nhanh chóng khôiphục lại tự nhiên, hơn nữa còn cười giễu cợt:
“Đông đại thiếu không hổ là Đông đại thiếu, thật sự rất có khả năng biên soạn.”
“Ai đang diễn kịch, ai đang biên soạn thì hãy đợi xem đến lúc cuối cùng! Tôi rất nhẫn nại!”
Đông Đình Phong lãnh đạm, nhìn về phía Trần Tụy:
“Đỡ lấy mẹ ta đi ra.”
Hắn xoay người muốn ôm lấy nha đầu đang nằm trên giường kia.
Chính lúc này, một cảnh tượng khó tin, cực kỳ quỷ dị xảy ra, vốn làcô đang ngủ rất say, đột nhiên lại ngồi dậy, không riêng gì Đông ĐìnhPhong kinh ngạc người mà tất cả mọi người đều ngẩn ra…
Đây là chuyện gì?