Hà Cần Ngôn ngồi xuống ghế, xuýt xoa. “Đẹp quá. Anh biết không lúc nhỏ tôi rất ngưỡng mộ những người học đàn, tôi cũng suýt nữa có thể đi học đàn piano. Còn nhớ lúc đó mẹ tôi nói đợi ba chạy xe trở về g đủ tiền sẽ cho tôi đi học đàn. Cho nên tôi rất vui, cử luôn chờ đợi." Chợt giọng cô chùng xuống. "Khi đó mẹ tôi rửa bát cho người ta ở một nhà hàng. Thấy tôi như vậy liền nhịn ăn nhịn mặc dành dụm tiền dẫn tôi đi tìm thầy học còn mua một quyển sách piano cơ sở. Hôm đó tôi thực sự chạm được vào đàn hơn nữa còn đàn những nốt cơ bản." Cô bấm xuống vài phím, nói tiếp. “Sau ngày hôm đó tôi ôm quyển sách nhạc liên tục chờ đợi. Kết quả là vài ngày trước khi ba tôi về mẹ tôi ngã bệnh được mọi người đưa vào bệnh viện. Liên tục cho đến khi mẹ mất, mẹ đều không rời bệnh viện lần nào.” “Cho nên khi đó cô không còn học đàn nữa?” Lâm Vũ Phi ngậm ngùi khi nghe chuyện buồn của cô. “Sau đó tôi được ba gửi đến cô nhi viện Nhân Nghĩa. Anh biết không tới khi đó rất ngốc. Tôi thực sự cho rằng có một ngày tôi được lên sân khấu biểu diễn plano cho mọi người xem. Nhưng dần dần tôi cũng hiểu ra rất nhiều việc miễn cưỡng không được giống như những ngày tháng tôi chờ đợi học piano còn có những kí ức buồn nữa. Lên sân khấu biểu diễn piano gì chứ, đó căn bản là ước mơ không đạt được. “Đôi tay của cô không chỉ biết làm việc nhà, biết làm bánh gato còn phải biết đàn piano mới đúng. Vậy chúng ta sẽ từ cái đơn giản nhất là Do Re Mi bắt đầu luyện tập nhé. Buổi học lần sau nhớ mang theo quyển sách nhạc cơ sở của có đến còn nữa tôi là giáo viên dạy piano ghét nhất học sinh đến muộn"
Nghe anh nói thế, cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, gật đầu, “Chào thấy
Thế là cử cách vài ngày có đến nhà Lâm Vũ Phi để được anh hướng dẫn đĩ nhiên là khi nhà anh không có ai, Tập đoàn Thiên Phúc. “Do dự toán cho dự án mới niên độ này bị dừng lại cho nên khiến cho toàn bộ dự toán niên độ đã bị thuế thương mại làm giảm. Vậy nếu Lâm phó tổng muốn đưa ra dự án mới để xin kinh phí có thể vẫn phải thông qua cuộc họp hội đồng quản trị xem xét. Thời gian có thể mất ba, bốn tháng thậm chí lâu hơn." Lại Tử Dương nói trong cuộc hop.
Lâm Vũ Phi ngẫm nghĩ rồi cất giọng gọi. “Vũ Luân, nếu hiện giờ tình hình tài chính công ty đã thế anh nghĩ. Lâm Vũ Luân cướp lời. “Em biết cuộc họp lần này chỉ là hình thức. Trong lòng em đã rõ, em biết công ty hiện giờ có thể cho em bao nhiêu vốn. “Thật ra chỉ cần Lâm tổng có lòng ủng hộ, tôi tin rằng thuyết phục hội đồng quản trị cấp kinh phí có lẽ không khó. “Lại Tử Dương, anh đừng nói nữa. Việc tôi làm phó tổng giám đốc lần này đã có không ít người chỉ trỏ thậm chí ngay cả ba tôi là chủ tịch hội đồng quản trị cũng không yên tâm. Tôi không thể làm khó anh tôi.” Lâm Vũ Luân hơi chau mày, nét mặt nghiêm túc nói. “Chỉ cần dự án của em tốt, anh không sợ hội đồng quản trị sẽ gây phiền phức nhưng lần sau kế hoạch của em phải
Lâm Vũ Luân lại một lần nữa cất lời anh trai mình. "Anh hai, chẳng phải anh đã nói muốn để minh em chịu trách nhiệm sao? Lần này em sẽ tự mình tạo ra thành tích. Anh hãy đợi tin tốt lành của em đi
Thấy em trai quả quyết như vậy, Lâm Vũ Phi không còn gì để nói nữa, hy vọng Lâm Vũ Luân sẽ làm tốt dự án lần này.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCPhòng thiết kế của Lục Kiều Khiết
Lâm Vũ Luân bước vào, “Chào
Có ngước đầu nhìn một giây rồi cầm cúi làm việc. "Là anh a? Có việc gì không? “Chỉ là muốn gặp cô, không biết có phải là một việc không? “Lâm Vũ Luân, lần trước ở quán bar anh bị tôi mang chưa đủ đúng không? Anh cho rằng tôi là loại con gái có thể cùng anh trong quán bar chơi đùa sao?" “Trong quán bar hôm đó, tôi biết cô quan tâm tôi, để ý tới tôi. Tôi không đoán sai chứ?"
Lục Kiều Khiết đứng phắt dậy. "Anh dựa vào cái gì. “Cô nên biết tâm ý của tôi đối với cô chứ?" “Gì chứ?"
Lâm Vũ Luân ung dung nói. "Lần đầu tiên gặp nhau, cô là đối tượng coi mắt của anh tôi. Rõ ràng rất dịu dàng lại luôn muốn nói những lời ngạo mạn. Khi đó tôi bỗng nhiên rất giận bản thân mình, tại sao tôi không phải là anh tôi, tại sao người coi mắt với cô không phải tôi?" "Tôi... tôi nghe không hiểu anh nói gì. Cô vờ chúi mũi vào bản thiết kế trước mặt nhưng tại vẫn dỏng lên nghe. L “Đương nhiên là cô hiểu. Tôi cố gắng cho dự án trung tâm thương mại như vậy vì tôi muốn chứng minh thực lực của bản thân để cô thấy. Tiếc là sau khi dừng kế hoạch tôi lại rơi xuống vực sâu, càng cảm thấy mình không xứng với cô." “Anh đúng là không xứng với tôi mà." “Nhưng khi tôi sa sút, cô không lạnh nhạt mà bỏ rơi tôi lại còn cố gắng thức tỉnh tôi. Lục Kiều Khiết, cho nên hôm nay tôi thu hết dũng khí chạy tới đây vì tôi muốn nói cho cô biết tôi “Anh làm sao?"
Lâm Vũ Luân rất tự nhiên, phun ra ba chữ. “Tôi thích cô Dĩ nhiên là cô không tập trung làm việc được, quay đầu lại nói với anh. “Lâm Vũ Luân, người chạy đến tỏ tình với tôi giống anh thế này thực ra rất nhiều. Trong số rất nhiều những người theo đuổi tôi, anh là người có điều kiện kém nhất.” "Đây... là ý nghĩ thực sự trong lòng cô sao? Nếu là vậy... thì tôi hiểu lầm rồi. Vốn dĩ khả năng tồn tại giữa hai chúng ta là không. Suy cho cùng thì từ khi bắt đầu, cô là đối tượng coi mắt của anh tôi. Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.
Lâm Vũ Luân bỏ ra ngoài. Anh bước vào thang máy. Lục Kiều Khiết nhíu mày suy tư một lúc rồi chạy theo. “Anh thực sự cảm thấy tôi rất ngạo mạn? Anh thực sự cảm thấy không xứng với tôi? Anh nói không sai... tôi thích anh. Tôi thích anh vì bị anh nhìn thấu sự ngạo mạn của một cô con gái nhà giàu như tôi nhưng vẫn chấp nhận tôi từ tận đáy lòng” "Nhưng ban nãy chẳng phải cô nói điều kiện của tôi là kém nhất trong số rất nhiều người theo đuổi cô sao?” “Đều là tại anh đó. Ban nãy anh nói thích tôi làm tôi chút nữa không biết ứng phó thế nào. Tôi đành diễn làm một Lục Kiều Khiết đanh đá. Thực ra trong lòng tôi người anh không xuất hiện của anh không hề quan trọng. Đối tượng coi mắt của tôi là ai cũng không quan trọng, quan trọng là tôi thích anh. Cô nhón gót hôn lên môi anh khiến anh sững sờ.
Sau ngày hôm đó cả hai chính thức hẹn hò. Chính anh cũng không biết mình có thực sự yêu cô hay không. Đây không còn là điều quan trọng nữa, điều quan trọng anh có được cô và cũng sắp có được những thứ mà anh cần. Nếu đây chính là yêu, anh có thể tuyên bố với cả thế giới rằng anh yêu Lục Kiều Khiết. Vì cô là đôi cánh của anh, có thể dẫn anh thoát khỏi bóng đen của Lâm Vũ Phi, dẫn anh tìm được sự tự do của riêng anh, bầu trời của anh.
Tại nhà hàng. “Bữa cơm tối nay tính là một lần hẹn hò của chúng ta sao?" “Em nói đi.”
Lục Kiều Khiết lắc mái tóc, cười mỉm lên tiếng. “Từ lúc qua lại đến giờ đây đã là cuộc hẹn lần thứ 18 của chúng ta rồi.”
Lâm Vũ Luân cười khì. “Tính chính xác như vậy là chế anh bám lấy em quá sao?” “Không phải. Em cảm thấy khi hai chúng ta không gặp nhau thời gian trôi qua rất chậm. Nhưng khi hai người gặp nhau, thời gian lại trôi qua rất nhanh. “Hai người ở bên nhau vốn dĩ sẽ dùng hết thời gian nên h rất nhanh là đúng rồi.
Một giọng nói gọi tên cô. “Kiều Khiết.
Lục Kiều Khiết nhìn về phía ấy. “Ba
Lâm Vũ Luân đứng lên chào Lục Minh Hoằng. "Bác Lục, xin chào! “Ngồi xuống đi. Hai đứa giấu người lớn hai gia đình chúng ta lén lút hẹn hò. Nếu không phải bị ba bắt gặp có phải vẫn muốn gạt ba đúng không?” Lục Minh Hoằng ngồi xuống ghế bên cạnh con gái. “Không có đầu ba. Bọn con qua lại ba không phản đối chứ?” Lục Kiều Khiết ôm cứng cánh tay ba mình, hỏi trước. “Phản đối có tác dụng gì không?” “Đương nhiên là không rồi. Ba phải tán thành hơn nữa còn phải giơ cả hai tay tán thành.
Lục Minh Hoằng cười khà khà. “Nếu đối tượng là Vũ Luân, ba rất mừng mà tán thành. “Cảm ơn ba." Lục Kiều Khiết cười rạng rỡ.