Hà Cẩn Ngôn chưa kịp nói gì thì Bùi Băng Tâm chỉ thẳng tay vào mặt Trương Hữu Vinh rồi nói với Lâm Vũ Phi. “Lâm tổng, tôi đã biết anh ký hợp đồng hôn nhân với em tôi nhưng mà dù sao cũng coi như là một cuộc hôn nhân. Là hôn nhân đó, ngay cả người chị như tôi không có quyền lên tiếng sao? Đùa kiểu gì không biết. “Chị ba." Hà Cẩn Ngôn cảm động gọi. “Có chị đây. Chị không để em chịu uất ức đầu." “Em có chịu uất ức gì đâu chứ. Giống như chị nói đó, dùng một thứ giả để đổi một thứ thật. Như vậy có lời lắm mà. Là em có lời, bây giờ chỉ cần có thể giữ được cô nhi viện thì dùng cách gì đã không còn quan trọng nữa rồi.” Trước những lời tự sự chân thành của Hà Cẩn Ngôn, Lâm
Vũ Phi có chút mủi lòng. “Cô Hà, vậy chúng ta có tiếp tục nữa không?" Trương Hữu
Vinh hỏi.
Hà Cẩn Ngôn im lặng suy nghĩ thêm chút nữa. “Nếu đã có người thân của bên nữ ở đây vậy thì tôi nghĩ nhân chứng của bên nữ cứ để chi của cô Hà làm. Tôi làm nhân chứng của bên nam. Hai vị ký tên đi
Hà Cẩn Ngôn và Lâm Vũ Phi cùng đặt bút ký tên. Cô đã kết hôn như vậy đó. Không có váy cưới trắng, không đeo nhẫn, không có hôn lễ như trong mơ, không có người thân bạn bè chúc phúc. Không được hôn người cô yêu thậm chí ngay cả người có yêu cũng không có. Đây chính là nghi thức kết hôn của cô. Thật bị đất. Có lẽ vậy. Cô cũng không biết nữa, chẳng giống hôn lễ trong mơ của cô một chút nào. Nhưng mà cô đã thành vợ của người ta rôi.
Như đã hứa, Lâm Vũ Phi gọi điện cho phía cô nhi viện Nhân Nghĩa, ngưng việc di dời,
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêngThông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....Chi tiếtQCĐiều này khiến bạn trẻ vô cùng mừng rỡ. Viện trưởng Bách gọi cho Hà Cẩn Ngôn, hỏi. “Bọn trẻ không cần phải dọn đi nữa, chuyện này là sao vậy?” “Ở đây con đã gặp Lâm tổng của tập đoàn Thiên Phúc. Con nghĩ chắc ông trời thấy chúng ta đáng thương nên mới giúp chúng ta đó. Hà Cẩn Ngôn không nói sự thật. “Vậy đúng như Bảo Minh nói con và Lâm tổng của Thiên Phúc là bạn tốt à?” “Cũng có thể được coi là vậy. Dù sao thì ở đây con cũng ở chung khách sạn với anh ta. Bởi vậy con suốt ngày bám lấy anh ta, cuối cùng nói khản cả giọng anh ta mới đồng ý không phá bỏ cô nhi viện. “Thật sao? Thật là con đã thuyết phục được Lâm tổng à?” Viện trưởng Bách không nghĩ là Lâm Vũ Phi lại thay đổi quyết định nhanh chóng như vậy. “Đại khái là anh ta đã có kế hoạch khác. Tóm lại bây giờ mọi việc đã được giải quyết rồi. Cô nhi viện không bị dỡ bỏ, như vậy các em nhỏ không bị chia cách nữa." “Cần Ngôn, cảm ơn con “Dì à, đây là việc con nên làm mà. Mọi người vẫn ổn chứ?" “Đám trẻ nghe nói không dọn đi nữa thì ai nấy đều rất vui. Bọn chúng liền gấp rút thảo hành lý ra, đem đồ đạc ra để lại vị trí cũ. “Vậy thì con yên tâm rồi. Con sẽ trở về thăm mọi người sau. Tuy buồn bã về việc hôn nhân không được như ý muốn nhưng Hà Cẩn Ngôn lại vui vì đã làm được một việc có ý nghĩa.
Lâm Vũ Phi gõ cửa phòng cô. "Bọn trẻ ở cô nhi viện bắt đầu ăn mừng chưa?"
Cô gật. “Cảm ơn anh." “Vậy chúng ta hãy hoàn thành bước tiếp theo đi.” "Bước tiếp theo à?”
Lâm Vũ Phi đưa cho cô một tờ giấy kín chữ. “Đây là gì vậy?” “Đây là cách tốt nhất để đảm bảo cho hai chúng ta. Đây là hợp đồng, trên hợp đồng có ghi rõ nội dung giao dịch bao gồm mảnh đất ở cô nhi viện, tập đoàn Thiên Phúc mãi mãi sẽ không động tới.” Anh lại đưa thêm một tờ nữa. “Còn tờ này... chữ phía trên cô đọc chắc là hiểu
Cô cầm lên xem. “Đó là đơn ly hôn. Ngày trên đó là một năm sau ngày hôm nay. Tôi đã ký tên rồi, chỉ cần thời hạn một năm tới,
Hữu Vinh sẽ gửi đơn ly hôn này đi. Lúc đó hợp tác giữa chúng ta sẽ chính thức kết thúc. Cô cười nhạt. "Vừa kết hôn đã có đơn ly hôn. Cuộc đời tôi thật là đặc sắc quá “Những văn bản này đều có hai tờ, tôi sẽ đưa cô một tờ. Nếu không có vấn đề gì thì cô ký tên đi.
Thủ tục đăng ký hoàn tất, Lâm Vũ Phi cầm giấy tờ, về phòng.
Hà Cẩn Ngôn ngồi trên giường xem lại những giấy tờ mình vừa ký, bỗng chốc thấy số phận của mình sao mà hãm hiu. "Chị về rồi.”
Nghe giọng của Bùi Băng Tâm, cô cất hết giấy tờ dưới gối, bước ra khỏi phòng. “Chị ba, không phải chị nên ở trong bệnh viện sao? Sao lại về vậy?”
Bùi Băng Tâm vào phòng, thả phịch người xuống nệm. “Giường ở bệnh viện vừa cứng đồ ăn lại không hợp khẩu vị. Dù sao thì cũng làm kiểm tra xong rồi chỉ đợi kết quả nữa thôi, không có gì nên chị về đây. “Vậy sao chị không nói để em đi đón chi “Làm ơn đi. Em là cô dâu mà, việc nhỏ như là xuất viện chị có thể tự làm được"
Nghe nhắc đến hai chữ cô dâu, trong lòng Hà Cẩn Ngôn dâng lên niềm xót xa. “Em mà là cô dâu gì chứ." “Trong lòng chị, em chính là cô dâu. “Chị ba, cảm ơn chị. Hôm nay có chị nên em đã thấy an tâm nhiều rồi.” “Sao em lại nói vậy? Đổi lại là mẹ hay là chị hai thì họ cũng làm vậy thôi." “Em nói chị nghe, chuyện này sau khi về nhà, đừng bao giờ để mẹ Hồng và chị hai biết đó." Hà Cẩn Ngôn nhắc nhở. “Nhưng mà." "Không có nhưng mà. Việc này chị coi như là từ đầu tới cuối chưa hề xảy ra. Cô nhi viện không dễ gì mới giữ lại được, em không muốn có thay đổi gì cả. Em xin chị, chị hãy giữ kín chuyện này giùm em. “Chị biết rồi. Khi về nhà, chị sẽ không nói gì cả” Bùi Băng làm gật đầu chắc nịch "Chị hứa rồi đó nha "Ừ, chị nói em biết con người chị làm gì cũng không được chứ miệng thì kin nhất đó. Đồ đã ăn vào thì tuyệt đối không đi ra đầu
Nghe vậy, Hà Cần Ngôn thấy yên tâm được phần nào. Cô vào nhà tắm.
Bùi Bằng Tầm ngả lưng xuống nệm, chợt ánh mắt cô nhìn thấy giấy tờ dưới gối bèn lấy ra xem. Cô đọc dòng đầu tiên, mắt trợn tròn. “Đơn ly hôn hả ?"
Hà Cần Ngôn nghe thấy liền từ trong phòng tắm lật đật chạy ra, lấy lại tờ đơn. "Chị ba." "Chơi trò gì kỳ vậy? Hôm nay kết hôn mà kêu em ký đơn ly hôn rồi." “Chuyện này vốn dĩ đã nói rõ rồi mà. “Em biết vì sao hôm nay chị xông tới văn phòng luật sư Trương không? Em còn nhớ những lời mà hôm đó em nói với chị ở nhà không?"
Hà Cẩn Ngôn nhớ lại mình đã từng nói với Bùi Bằng Tâm trước khi đi phương Bắc. “Đối với em thì trong một hôn lễ hạnh phúc, em phải mặc bộ đồ mà em thích nhất. Không phải váy trắng cũng chẳng sao hết, sau đó mang đôi giày thoải mái nhất. Người đó của em phải tự tay mang cho em. Em phải cùng với người em quan tâm nhất, yêu thương nhất ăn uống no nê. Cuối cùng thì đi tuần trăng mật thật ngọt ngào. Chỉ cần những thứ này là đủ để em nhớ cả đời rồi. Vậy là đủ rồi.”
Bùi Băng Tâm khẽ lay cánh tay cô khiến cô bừng tỉnh. “Bởi vậy hôm nay cho dù thế nào chị cũng không để em một mình đi kết hôn, sau đó đêm tân hôn một mình lủi thủi trong phòng. “Em nói rồi mà, đây không được coi là kết hôn đầu “Lâm Vũ Phi ở phòng mấy vậy?”
Hà Cẩn Ngôn hấp háy mắt. “Chị muốn làm gì?” “Em cứ mặc kệ chị đi. Chị có cách của chị." Bùi Băng Tâm đã có dự tính gì đấy mà không nói cho em gái mình biết.