Lâm Vũ Phi chở Hà Cẩn Ngôn đến một quán bar. Thấy cô cứ săm soi chai rượu, anh nói. “Tôi đã uống một chai rồi, sao cô còn chưa uống? “Rượu này có vẻ rất đất. Có khi nào đợi lát tôi uống rồi lại kêu tôi trả tiền không?” “Cho dù là rượu đắt thế nào chỉ cần mở nắp rồi thì chẳng còn giá trị gì nữa. Cô yên tâm uống đi. “Sao anh không nói sớm, vậy tôi không khách sáo nữa. Cô rót rượu ra ly thủy tinh, uống cạn. Mặt nhăn nhó vị rượu quá nồng.
Lâm Vũ Phi bật cười. “Cô có biết ly rượu cô vừa uống đã uống hết nửa tháng lương của cô không vậy?" “Hả?" Cô tròn mắt.
Anh cười lắc đầu, tiếp tục uống. “Anh uống say rồi à?" “Trồng tôi giống như người đã uống say sao?" Anh đặt lý rượu xuống bàn, tỉnh bơ nói. “Ai bảo anh bình thường không cười. Loại người như vậy nhất định phải sua khi uống say mới vừa nói vừa cười. “Đừng lo, tửu lượng của tôi rất khá. Từ nhỏ tới lớn tôi chưa từng buông thả để mình bị uống say bao giờ. Cô cười khảy. “Anh chưa từng uống say làm sao biết tửu lượng mình rất tốt?” “Tôi phán đoán theo lẽ thường thôi mà. Suy cho cùng cả đời tôi hầu như chẳng có điểm nào không tốt. Anh tự tin, nói. “Sao anh chắc chắn như vậy?” “Hà Cẩn Ngôn, cô đúng là chẳng có óc hài hước gì cả. Cô không nghe ra tôi đang nói đùa sao?”
Bị Lâm Vũ Phi trêu chọc, cô vờ như không biết. “Ai bảo anh thường ngày lúc nào cũng như vậy, tự cho mình là tốt đẹp, ai biết được nói thật hay giả.” Cô giận dỗi rót thêm rượu vào ly. “Uống say rồi thì tôi mặc kệ cô đấy nhé. “Vừa rồi anh kêu tôi uống mà. Cô hớp một ngụm rượu. Anh bộc bạch. “Cô biết không lúc tôi nhìn thấy Hàn Dân và Kính Chi và cả Tiểu Ân đi bên nhau, tôi có cảm giác đau lòng. Thì ra đó chính là hình ảnh một gia đình mà vốn dĩ gia đình này phải là của tôi. Cô có thể hiểu được cảm giác đó không?”
Hà Cẩn Ngôn hiểu lộ vẻ thương cảm nhưng anh không nhận ra điều đó. "Xin lỗi, tôi quên mất hoàn cảnh gia đình cô tương đối đặc biệt. “Đặc biệt gì đâu chứ?"
Anh vòng hai tay lên bàn, nói. "Nhà cô chẳng phải nhà của cô bé lọ lem hay sao?” “Không sai. Tôi có một người mẹ kế và hai người chị không có quan hệ huyết thống nhưng mà bọn họ quả thật rất dễ thương. Mẹ Hồng, chị hai, chị ba bọn họ cả ngày rất ồn ào. Từ sau khi mẹ tôi qua đời cho đến khi tôi gặp được ba người bọn họ, tôi mới một lần nữa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Cho nên tôi thật sự cảm thấy hiện tại tôi vô cùng hạnh phúc. Cô chống cằm chia sẻ. “Cô từng nói lúc đầu là ba cô đưa cô đến viện mồ côi Nhân nghĩa, cô có giận ông ấy không?” “Không giận chút nào. Sao phải giận chứ?” Lâm Vũ Phi nhíu đôi lông mày, nói. “Lẽ nào cô không oán trách ông ấy đã đưa cô đến một cuộc sống xa lạ khiến cô không có ba?" “Lúc đó tôi chỉ nghĩ nếu như lúc đó tôi nghe lời hoặc là có thể kiếm tiền thay ba, không trở thành gánh nặng cho ba thì tốt rồi. Tôi luôn cảm thấy có lẽ do bản thân tôi không tốt cho nên ba mới không cần tôi. "Cô thật sự không ghét ông ấy chút nào sao?" Anh thừ người, thở dài một hơi.
Hoài Linh lần đầu đăng ảnh 6 anh em ruột để mừng sinh nhật em gái útMới đây, trên trang cá nhân của mình, nam danh hài Hoài Linh đã cho đăng tải loạt ảnh gia đình kèm dòng trạng thái chúc mừng sinh nhật em gái của mình...Chi tiếtQCHà cẩn Ngôn lắc đầu xác nhận một lần nữa. “Sao thế? Anh đang nghĩ gì vậy?” “Tôi đã biết được sự tồn tại của Tiểu Ân rồi, có vẻ như tôi nên hạ quyết tâm đi giành lấy quyền giám hộ nó. Nhưng mà tôi thật tình không nhẫn tâm chia cắt hai mẹ con họ Anh lại uống chút rượu, hỏi. “Lúc cô còn nhỏ có từng chơi trò chơi Hộp thời gian chưa?” “Chưa. Đó là gì vậy?” “Chính là bỏ thứ mà mình yêu thích vào trong một cái hộp sau đó chôn xuống dưới đất và hẹn 10 năm sau mới được đào nó lên. Tiểu Ân chính là Hộp thời gian của tôi. Tôi từng cho rằng một phần cuộc sống của tôi tất cả tình yêu của tôi, con trai của tôi toàn bộ đã bị chôn vùi trong sa mạc lúc ly hôn rồi. Không ngờ mãi đến hôm nay ông trời lại cho tôi biết được thì ra mọi thứ vẫn còn. Nhưng mà tôi đã không còn là tôi của trước đây." Anh ngửa cổ uống hết ly rượu này tới ly rượu khác. “Này, anh đừng có uống nhanh như vậy. “Có sao? Trái lại tôi cảm thấy tâm trạng lúc này càng lúc “Tôi chẳng cảm thấy gì cả. Được rồi. Tôi vào nhà vệ sinh một chút." Cô quay đi một lát quay trở ra thấy anh nằm nhẹp trên bàn. "Lâm Vũ Phi, anh ngủ gật hả?” Cô lay vai càng nhẹ nhõm. Cô không cảm thấy thế sao?” anh.
Lâm Vũ Phi uể oải ngồi dậy, tay day day hai bên thái dương. “Anh uống say rồi. “Không có. Tôi nói cho cô biết cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì tôi vẫn cảm thấy rất vui. Tôi có một đứa con 8 tuổi hơn nữa tôi cảm thấy nó rất giống tôi lúc còn nhỏ. Cũng không tệ nhỉ"
Hà Cẩn Ngôn dìu anh ra xe. “Anh vẫn ổn chứ?" “Tôi không sao. Anh lắc đầu, chân đi không vững nên dựa vào thân xe một lúc. “Chẳng phải nói cái gì cả đời chưa từng buông thả để mình uống say. Sao anh lại chọn hôm nay phá giới vậy? Anh thế này căn bản là không thể nào lái xe về nhà được. Nhà anh ở đâu, tôi gọi xe giúp anh. Cô khoanh tay nói. “Cô ồn quá. Tôi có thể tự lái.” Lâm Vũ Phi lảo đảo mở cửa xe. “Lái xe đơn giản thế cơ mà." Nhưng chưa kịp mở đã gục xuống. Cô đành phải kéo anh quẳng vào ghế sau. Hà Cẩn Ngôn lấy chìa khóa trong túi quần anh. “Tôi mở lòng từ bi, Cái xe này cứ để tôi bảo quản thay anh. Về phần anh, anh cứ ngồi yên ở đây, hưởng thụ lần đầu tiên say khướt của anh đi.”
Cô tính để anh ngủ trong xe, bỏ về một mình nhưng lương tâm trỗi dậy, cô gọi taxi giùm anh. Tài xế hỏi. “Hai người muốn đi đâu?” "Không phải hai người, chỉ mình anh ta thôi” Rồi cô hỏi Lâm Vũ Phi đang khép chặt hai mí mắt. "Nhà anh ở đâu vậy?” "Ở đó đó.” “Ở đó là ở đâu?”
Chỉ còn nghe tiếng Lâm Vũ Phi thở đều.
Người tài xế lên tiếng. “Làm bạn gái như cô cũng vô trách nhiệm quá đấy. Bạn trai cô đã uống say như vậy, cô để anh ấy về một mình sao?"
Đã giúp thì giúp cho trót, lại không biết nhà anh ở đâu, cô chỉ còn cách là đưa anh về nhà mình.
Lúc này là nửa khuya. Hà cẩn Ngôn nhè nhẹ mở khóa cửa, không muốn tạo ra bất cứ âm thanh nào hơn hết cô không muốn cả nhà biết cô dẫn trai về.
Nhưng anh lại cất giọng oanh vàng của mình. “Cho tôi một ly nữa, tôi muốn uống tiếp."
Cô liền bịt miệng anh lại. “Làm ơn, nhỏ tiếng thôi." Đặt anh xuống giường trong phòng mình, cô hất tóc qua nói. “Đừng có ở đó mượn rượu giả điên nữa. Anh đừng tưởng tôi không dám đánh anh. "Cởi giày giúp tôi.” Anh giơ hai chân lên về phía cô, giọng càu nhàu. “Tôi là ô sin của anh hả?" "Mau lên đi."
Cô vừa làm vừa bịt mũi. “Đáng ghét. Cũng may người nhà tôi ngủ hết cả rồi nếu không tôi nhất định sẽ khiến anh chết rất khó coi.