Đồng cảm với Tiểu Ân, Hà Cẩn Ngôn đến văn phòng làm việc của Lâm Vũ Phi. Cô gõ cửa nhưng không ai mở bèn xộc vào. Lâm Vũ Phi không có ở bên trong. Vốn dĩ muốn giúp Tiểu Ân nhưng xem ra bây giờ... chuyện này không giúp được rồi.
Cô định quay ra thì nghe thấy tiếng chuông di động của
Lâm Vũ Phi để trên bàn.
Cô cầm lên nghe. "A lô"
Người bên kia phun ra ba chữ với vẻ mặt ngạc nhiên. "Hà
Cẩn Ngôn?" "Lâm tổng "Tôi để quên điện thoại trong phòng làm việc ở khách sạn. Tại sao cô bắt điện thoại của tôi?" "Tôi vừa mới đến, điện thoại của anh reo, anh lại không có ở đây. Tôi nghe giùm anh thôi." "Chẳng phải có người nghỉ phép vô thời hạn sao? Có khí phách bãi công, cô quay lại làm gì?" Lâm Vũ Phi châm chọc. "Bộ anh tưởng tôi muốn quay lại lắm sao? Tôi quay lại để giúp anh đó." "Giúp tôi? Đến Thiên Phúc đi."
Tập đoàn Thiên Phúc cách S.K không xa. Hà Cẩn Ngôn chỉ đi vài phút là tới.
Cô vào thẳng phòng Lâm Vũ Phi, đặt điện thoại xuống bàn. "Điện thoại của anh. Cảm ơn thì khỏi. Còn nữa tôi xin anh đừng nói mấy cái lời tự tin lên mặt mình nữa bởi vì anh yên tâm được rồi trên thế giới này người tôi không muốn gặp nhất chính là anh."
Lâm Vũ Phi sờ càm, ngó đâu đâu. "Câu này nghe quen quá. Tôi hiểu rồi mỗi lần cô nói xong câu này thì sẽ lại xuất hiện lần nữa. Chẳng trách tôi có cảm giác như là nghe đĩa hát bị giật vậy.
Hà Cẩn Ngôn không chấp nhất, cô nói. "Bây giờ tôi không có tâm trạng đấu khẩu với anh. Hôm nay tôi đến là vì tôi đã gặp được một người muốn gặp anh, nhớ anh nhất trên thế giới này." "Người muốn gặp tôi nhiều lắm. Nếu như chỉ là lời dạo đầu muốn làm việc lại của cô thì cô có thể lược bỏ. Giận dỗi bãi công, quả thực khiến cô không có đường rút lui nhỉ. Nhưng mà không sao...
Cô cướp lời anh. "Anh trước giờ đều tự cho mình là tốt đẹp lắm à? Tôi nói cho anh biết tôi không thèm cái công việc này một chút nào. Hôm nay tôi đến đây hoàn toàn chỉ có ý tốt nhưng mà không biết tại sao bây giờ tôi nhìn thấy mặt anh, tôi quả thật hối hận sao mình lại đứng ở đây. Quả nhiên người máu lạnh như anh căn bản là không xứng đáng có một đứa con hoạt bát đáng yêu như vậy! Lâm Vũ Phi đứng phắt dậy, trừng mắt. "Cô đang trù ẻo tôi sao?" "Tôi đang bất bình thay cho con trai của anh đó." "Cô đang nói gì vậy? Con trai tôi?" "Anh tốt nhất là có chút lương tâm đi thăm con trai của mình đi. Anh có biết Tiểu Ân khao khát được gặp anh như thế nào không?"
Lâm Vũ Phi càng lúc càng ngạc nhiên. "Tiểu Ân?" "Chúc anh sớm ngày tìm được lương tâm." Cô bỏ ra ngoài.
Lâm Vũ Phi nghĩ ngợi một lúc rồi đuổi theo cô đến thang máy số 2. "Hà Cẩn Ngôn, cô nói rõ ràng cho tôi biết đi." "Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi nhưng mà tôi có thể mắng anh thêm vài câu. Bao nhiêu năm qua anh đối với Tiểu Ân không ngó ngàng gì tới nó. Anh căn bản không xứng đáng làm ba nó"
Cửa thang máy mở, Hà Cẩn Ngôn bước vào. Lâm Vũ Phi đứng chắn ngang ở cửa. "Anh làm gì vậy?" "Nói, cô từ đầu nghe được tôi có con vậy?" "Nói mau. Anh hét lên làm cô giật mình. "Tiểu Ân là con trai tôi, có phải vậy không?"
Cô nhướn mày. "Lẽ nào anh không biết sao?"
Lâm Vũ Phi đến bên hành lang, trầm mặc.
Hà Cẩn Ngôn bước ra khỏi thang máy, đến chỗ anh. "Anh thật sự không biết hay là giả vờ không biết?" "Nếu như tôi biết Tiểu Ân là con tôi, tôi đã sớm đón nó về rồi." "Vậy sao? Tôi thấy bộ dạng của anh cũng không giống người thích trẻ con lắm." Cô trề môi, nói. "Huống hồ Tiểu Ân đã 8 tuổi rồi. Anh có một đứa con 8 tuổi anh cũng không biết sao?" "8 tuổi sao?" Lông mày anh nhíu lại rồi anh nói như đang lẩm nhẩm một mình. "Đúng rồi, đúng là 8 tuổi. Thì ra cô ấy gạt mình. Cô ấy nói Tiểu Ân 6 tuổi nhưng Tiểu Ân đã 8 tuổi rồi. Cho nên Tiểu Ân đúng thật là con mình."
Hà Cẩn Ngôn bình thản, nói. "Việc này rốt cuộc có gì đáng ngờ đâu chứ? Mỗi đêm lúc Tiểu Ân ngủ nó đều cầm tấm hình của anh. Anh có biết Đường Kính Chi tại sao phải nỗ lực làm việc kiếm tiền như vậy không? Chẳng phải vì nuôi nắng Tiểu Ân hay sao? Còn anh, anh lại ở đây đến cả bản thân mình có một đứa con 8 tuổi cũng không biết. Anh có vô trách nhiệm quá không vậy?" "Nếu như Tiểu Ân là con tôi tại sao cô ấy phải giấu tôi, tại sao 8 năm qua cô ấy không liên lạc với tôi?" Lâm Vũ Phi ôm đầu, khó hiểu. "Chuyện này chẳng khó chút nào, tôi hoàn toàn có thể hiểu được cảm nhận của cô ấy. Con người vô tình vô nghĩa như anh, lúc ở cùng anh nhất định là rất khó chịu, nhất định là rất đau khổ, nhất định rất muốn bỏ chạy. Bỏ đi, dù gì thì bảo mẫu tạm thời như tôi đây đã tự ý chuyển lời cho Tiểu Ân rồi. Tiếp theo anh muốn làm thế nào anh tự mình quyết định đi." Cô bỏ về.
Lâm Vũ Phi nghĩ thầm: Kính Chi, sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy?
Quá khứ.
Vì muốn được làm quen với Đường Kính Chi, chiều tan học nào Lâm Vũ Phi cũng đợi cô trước cổng trường, chỉ để nhìn cô một chút.
Một ngày nọ, anh thu hết can đảm bắt chuyện với cô. "Chào Kính Chi.
Cô ngẩng mặt khỏi trang sách, hỏi. "Anh là ai?" "Cho anh mười phút anh sẽ nói cho em biết."
Đường Kính Chi nheo mắt cười. "Vậy nếu như em không có hứng thú muốn biết thì sao? "Lớp tiếp theo của em là khái niệm về phát thanh đại chúng, địa điểm là phòng 208 tòa nhà tổng hợp. 15 phút nữa em phải lên lớp rồi. Nếu để anh chở em em có thể đến đó trong vòng 10 phút. Lời quá đi chứ
Thật ra có đương nhiên biết anh là ai, là Lâm Vũ Phi tài tử được cả trường công nhận. Lúc đó có là học sinh xuất sắc của trường, kiêu ngạo giống như một công chúa nhỏ, không nhịn được mà làm cao trước mặt anh
Một thời gian sau cả hai hẹn hò, “Vũ Phi. Cô chạy đến điểm hẹn, vây tay, "Em đến rồi à. Anh có chuyện muốn nói với em. "Chuyện gì?" "Chúng ta sắp tốt nghiệp rồi, anh đang nghĩ nếu em rảnh có muốn đi phương Nam với anh một chuyện không? Bạ anh vẫn luôn khuyên anh đến công ty của ông làm việc Hơn nữa anh cũng muốn em gặp ba me anh."
Có bối rối. "Nhưng mà em đã nhận được thông báo tuyển dụng rồi. "Thật sao?" Anh đón lấy tờ tuyển dụng từ tay cô, đọc lên. viên dự bị của công ty chúng tôi. Trong thời kỳ huấn luyện, lương như nhân viên chính thức. Tuyệt quá Kính Chi, ước mơ của em đã thành hiện thực rồi." "Chúc mừng cô Đường Kính Chi được chọn làm phóng
Cô cười toe toét. "Anh biết đây vốn là ước mơ của em mà. Cho nên em muốn ở lại đây, anh đồng ý không?" "Được thôi." Anh gật. "Nhưng không phải anh nói ba anh luôn muốn anh về giúp ông ấy sao?" "Ngốc. Anh không đi đâu cả. Không phải anh đã hứa với em rồi sao anh sẽ cùng em thực hiện ước mơ làm phát thanh viên."
Cô cười tươi rồi xụ mặt. "Nhưng mà Vũ Phi, em biết trong lòng anh người thân rất quan trọng." "Người thân đương nhiên là quan trọng nhưng anh đã tìm được em rồi. Em không muốn trở thành người thân của anh sao? Chúng ta kết hôn có được không?"
Đường Kính Chi ngỡ ngàng, khỏe mắt cười. "Làm sao đây, không có nhẫn cưới. À có rồi." Anh tháo chiếc đồng hồ của mình ra đeo vào tay cô, nói. "Em lấy anh chứ?"
Bất ngờ một chút, cô gật đầu. "Thật không?" "Thật mà." "Nhưng anh đâu có muốn lấy em. Anh nói đùa đó." Anh cười lớn. "Đáng ghét." Cô rượt anh chạy lòng vòng trong sân trường.