Tiệc rượu nhất định đã kết thúc rồi, hộp đêm vui vẻ có lẽ cũng đã kết thúc, nhưng hắn vẫn không về. Có lẽ, trong một căn phòng ở khách sạn nào đó. Có lẽ, câu trước đó không phải có lẽ mà là khẳng định.
Bên cạnh chiếc đồng hồ báo thức là chiếc nhẫn cưới hàng nhái cô tiện tay đặt ở trên tủ đầu giường.
Cô chậm rãi cử động đôi chân đã tê cứng đi tới bên giường cầm chiếc nhẫn kia lên.
Nước mắt đột nhiên trào ra như đê vỡ.
Tại sao cô nhất định phải cố chấp giữ lấy thân phận Bạch Ngưng? Tại sao cô nhất định phải nhớ kỹ những thù hận này? Sao cô không thể coi Bạch Ngưng đã chết như người ta, thanh thản làm Hứa Tĩnh Hàm, làm vợ của Ngôn Lạc Quân, ở bên hắn cho đến bạc đầu? Tình yêu khó gặp, hạnh phúc không dễ có, tại sao cô cứ kháng cự? Tại sao cô không nghe theo vận mệnh an bài?
Cô điên cuồng cầm điện thoại di động lên, nhanh chóng gọi cho Ngôn Lạc Quân.
Cô muốn nói cho hắn biết, cô yêu hắn, cô muốn nói cho hắn biết, cô muốn làm vợ hắn, rất muốn!
“Tiếng ‘tít tít’ vang lên hai lần, cô thực sự muốn nghe giọng hắn, thực sự muốn nói cho hắn những lời trong lòng, nhưng giọng nói của hắn vẫn không xuất hiện. Ba tiếng, bốn thanh, năm tiếng. . . . . . Cuối cùng, cô nghe thấy câu nói quen thuộc: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Hắn không có ở đó.
Là không nghe thấy hay không muốn nghe? Nếu như không nghe thấy, vậy hắn đang làm gì? Đang tắm sao? Nếu như không muốn nhận, là vì ngại cô phiền toái hay do có người nào đó đang ở bên cạnh hắn?
Điện thoại di động trong tay trượt xuống,”cộp” một tiếng rơi xuống đất.
Cô đứng bên giường rất lâu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có ánh đèn xe thoáng qua, cũng không có tiếng động cơ xe. Tối nay, hắn không về thật rồi.
Cô ra khỏi phòng, đi qua hành lang, đẩy cửa phòng hắn ra.
Trong bóng tối cô vặn chốt mở nhưng không bật đèn.
Đúng vậy, cô không phải vợ hắn thế nên ngay cả công tắc đèn trong phòng hắn ở đâu cô cũng không biết.
Giường hắn rất lớn, rất mềm, nằm trên đó có cảm giác toàn thân thả lỏng sung sướng.
Trên drap giường có một mùi hương nhàn nhạt, không phải nước hoa cũng không phải là sữa tắm dầu gội …, mà là mùi hương đặc biệt thuộc về hắn.
Cô nhắm mắt lại, tham lam áp sát mặt lên drap giường, ngửi mùi hương này phảng phất như có hắn ở bên cạnh, cảm nhận nơi hắn đã từng nằm qua.
Tay sờ thấy một vật ở trên gối, cô mở mắt ra, là một sợi tóc ngắn đen mà dày.
Nước mắt làm ánh mắt cô trở nên mơ hồ, đôi mắt lại dần ướt át.
Lạc Quân, bây giờ anh đang ở đâu? Anh thật sự không cần em nữa sao?
. . . . . .
Ban đêm yên tĩnh, ánh đèn trong phòng ấm áp mà tràn ngập lãng mạn, giường lớn thoải mái trước mặt, thật sự là nơi tốt để say đắm trong dịu dàng.
Ngôn Lạc Quân ngồi ở trên ghế bên giường, lẳng lặng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Nếu như hắn có thói quen hút thuốc lá, giờ phút này nhất định hắn phải hút một điếu.
Lúc rời khỏi hộp đêm, ông chủ Giang đã đẩy người phụ nữ “Tam công chúa Đế Triều” trong truyền thuyết này lên xe hắn.
Hắn không nói nửa câu, trực tiếp lái xe đến khách sạn này. Nhưng dù cố gắng thế nào tim hắn vẫn không ở đây, chỉ một lòng nhớ đến “người vợ” đang ở nhà, nghĩ tới người đàn ông trong lòng cô, nghĩ tới mình ở đây làm gì.
Thất tình nên tìm gái phát tiết sao? Hay mượn cớ này để làm cô ghen, cô có ghen không?
Nếu sự thật giống những gì hắn đang nghĩ, vậy có phải hắn quá buồn cười rồi hay không?
Dù hắn vì muốn cô mà ra ngoài tìm mười phụ nữ phát tiết, cô cũng sẽ không vì thế mà nhớ hắn một phần.
Em thấy đúng không, Hứa Tĩnh hàm? Buổi tối tôi ra ngoài cùng người phụ nữ khác, em đang làm gì? Ngủ say hay không? Trong mơ em mơ thấy ai?
Ngôn Lạc Quân nhìn cửa phòng tắm, đứng lên rút một xấp tiền mặt từ trong ví ra để lên bàn, sau đó cầm lấy áo khoác ra khỏi phòng.
Ngồi lên xe, hắn một lần nữa phi xe như bay, giống như lúc còn thiếu niên lông bông không kiềm chế được.
Có lẽ đua xe suốt đêm thích hợp với hắn hơn. Ngôn Lạc Quân tiếp tục tăng tốc, lái xe về phía bờ biển – nơi được gọi là địa điểm đua xe tử vong tốt nhất.
Ngày mai, ngày mai hắn sẽ buông tay, đồng ý ly hôn để cô tự do.
Bây giờ hắn đã tin trên đời này không có gì có thể tồn tại mãi mãi, không có vết thương nào không thể bị thời gian xóa nhòa, không có ai xa ai thì không thể sống được.
Không có Hứa Tĩnh Hàm, hắn vẫn có thể sống tốt.
Đúng lúc này điện thoại di động vang lên tiếng bíp nhắc nhở pin yếu.
Giờ hắn mới phát hiện ra lúc vào khách sạn đã để quên điện thoại di động trên xe.
Ngôn Lạc Quân duy trì tốc độ xe, tùy ý cầm điện thoại di động lên cắm dây sặc pin. Màn hình sáng lên thoáng qua trước mắt “1 cuộc cuộc gọi nhỡ” .
Lúc vào khách sạn đã hơn mười hai giờ, là ai lại rạng sáng còn gọi cho hắn? Hắn thuận tay ấn xem, màn hình đột nhiên hiện lên “Bà xã, 12 giờ 28 phút”.
Ngôn Lạc Quân phanh gấp, yên lặng nhìn điện thoại di động.
“Bà xã, 12 giờ 28 phút”
Lúc đó cô còn chưa ngủ, lúc đó cô gọi cho hắn.
Ngôn Lạc Quân gấp gáp lại có phần khẩn trương, gần như là run rẩy gọi lại, lẳng lặng nghe những tiếng ‘tít tít’ kéo dài.
Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng. . . . . . Cho đến cuối cùng: Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Ngôn Lạc Quân sửng sốt nửa giây, đột nhiên quay đầu xe lại, nhanh chóng trở về.
Xe cũng chưa đưa vào gara hắn đã vội chạy vào phòng khách, sau đó ba chân bốn cẳng bước lên cầu thang.
Giây phút đó hắn lại chần chờ.
Hình như hắn đã quá sốt ruột, quá võ đoán rồi.
Nhỡ do cô ấn nhầm thì sao?
Bây giờ hắn phải làm gì? Chạy vào phòng cô, đánh thức cô đang ngủ, hưng phấn nói: “Bà xã, em gọi tôi về sao? Tôi đã về rồi, vui không?”
Sau đó, cô sẽ nhìn hắn quái đản đến mức nào?
Nặng nề chậm rãi bước lên cầu thang, khắc sâu vào tầm mắt trừ ánh đèn mờ nhạt trên hành lang còn có ánh sáng từ trong phòng hắn.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn cửa phòng yên tĩnh của cô, hắn thất thần đi về phòng mình.
Đẩy được một nửa, nhìn thấy cảnh tượng bên trong Ngôn Lạc Quân lập tức hoảng hốt.
Cô. . . . . . tại sao cô lại ở đây! Sao cô lại ngủ ở trên giường hắn!
Chỉ mặc áo ngủ cả chăn cũng không đắp, cô co người nằm trên giường, mềm mại khiến người ta thương tiếc.
Đây là thật sao?
Hắn đột nhiên đi ra cửa, chạy sang phòng cô.
Bên trong không một bóng người, chăn vẫn còn gấp gọn gàng, điện thoại di động cùng nắp điện thoại rơi vãi đầy đất.
Hắn nhặt điện thoại di động lên, xem nhật kí cuộc gọi, quả nhiên cô có gọi cho hắn.
Lần nữa chạy về phòng mình, Ngôn Lạc Quân từ từ đi tới bên giường, rõ ràng nhìn thấy trên hàng lông mi dày của cô còn đọng lại giọt nước mắt trong suốt trên mặt cũng có vết nước mắt.
Trong lòng hắn kích động và bất ngờ không nói nên lời. Hắn chậm rãi vươn tay ra, chạm lên mặt cô.
Tĩnh Hàm, thật sự là cô, thật sự là cô. . . . . .
Bạch Ngưng vốn ngủ không say cũng mở mắt ra.