“Mẹ, buổi chiều mẹ và chú Quan trốn ở trong phòng làm gì vậy?” Lúc ăn cơm tối, Tiểu Hân hỏi.
“Không làm gì cả.”
Tiểu Hân cười quái dị, nói: “Có phải chơi trò chơi gặp bác sĩ không?” .
“Gặp bác sĩ gì?” Bạch Ngưng hỏi.
“Chính là bác sĩ nam bảo bệnh nhân nữ cởi quần áo ra để khám bệnh đó mà.”
“Tiểu Hân!” Bạch Ngưng trừng mắt nhìn con, nghiêm túc nói: “Con nói xem, ở trường học con làm gì hả, cái gì mà gặp bác sĩ, là ai dạy con?”
“Ha ha, mấy ngày trước con bé mít ướt Tiểu Văn và tên nhóc Tiểu An còn chưa biết viết một hai ba kia trốn vào một góc trường mãi mà không ra, Đại An nói hai đứa đó đi chơi trò gặp bác sĩ. Mẹ và Chú Quan ở trong phòng lâu như vậy mà không ra, không phải chơi trò gặp bác sĩ sao?” Tiểu Hân làm bộ ra vẻ trinh thám.
“Thằng nhóc Đại An kia còn dạy con cái gì nữa hả?” Bạch Ngưng không nhịn được hỏi, mới có bốn tuổi mà đã như vậy, nếu mười bốn tuổi thì còn đến mức nào?
Tiểu Hân làm vẻ như không nghe xuôi tai: “Cái gì mà dạy con, đều là con dạy nó đấy chứ, nó đâu có biết nhiều bằng con.”
“Vậy con dạy nó cái gì? Không đúng, con nói xem, con biết những gì?” Bạch Ngưng lo lắng, quyết định tìm hiểu xem thằng nhóc này lớn tới mức nào.
“Con đương nhiên biết rất nhiều rồi! Nhưng vì sao phải nói ẹ biết?”
“Bởi vì mẹ là mẹ con!”
“Con biết rồi, cho nên mẹ mới nấu cơm cho con ăn, cho con tiền.”
Bạch Ngưng chán nản, nhìn con, nghiến răng nói: “Cho nên ai nấu cơm cho con ăn, cho con tiền thì chính là mẹ con à?”
Tiểu Hân nghĩ nghĩ, nói: “Tất nhiên không phải, còn kể chuyện cổ tích cho con nghe, mua đồ chơi cho con, đưa con đến trường, đón con về nhà, rất nhiều rất nhiều chuyện, nhưng quan trọng nhất là con chui ra từ bụng mẹ mà.
Bạch Ngưng rất muốn khóc.
“Là ai nói cho con biết con từ bụng mẹ chui ra?”
“Không phải sao? A! Xem ra, con là từ sao Hỏa xuống đây đúng không?” Tiểu Hân lập tức hưng phấn, vô cùng chờ mong câu trả lời của cô.
“Đúng, con chính là từ sao Hỏa xuống!” Bạch Ngưng chỉ muốn uống thuốc chuột tự tử.
“Vậy con có ba ba người sao Hỏa đúng không? Ba sẽ đi phi thuyền đến đón con về sao Hỏa đúng không! Huraaaa Huraaa!” Tiểu Hân giơ một tay lên, dường như muốn nhận tín hiệu, bay lên sao Hỏa.
Bạch Ngưng quyết định không lằng nhằng cùng con nữa, lườm con một cái, nói: “Đúng, mẹ hy vong ba sẽ trở lại đây đón con về sao Hỏa, trừ hại cho Trái Đất!”
“Ha ha ha, thật tốt quá, mẹ, ba biết chúng ta ở đây sao?” Tiểu Hân ra vẻ lo lắng.
“Ăn cơm đi.” Bạch Ngưng cúi đầu ăn, không muốn đáp nữa.
“Nói đi mẹ, ba có biết không? Mẹ có nói cho ba chưa?” Tiểu Hân sốt ruột làm loạn trên bàn.
Bạch Ngưng ngẩng đầu, khinh bỉ nói: “Con không biết là người ba sao Hỏa của con có thể cảm ứng được tọa độ của con sao? Ba con đương nhiên sẽ đưa phi thuyền đến đón con đi, ‘viu’ một tiếng bay lên Sao Hỏa.”
“Đúng! Tự nhiên con lại quên mất! Mẹ, thì ra não mẹ cũng có lúc không ngắn à nha!”
Bạch Ngưng hít sâu một hơi, rất nghi ngờ thằng nhóc này có lẽ là do cô ôm nhầm ở bệnh viện về.
Buổi tối, Bạch Ngưng ngồi bên giường Tiểu Hân, như thường lệ sẽ đọc truyện cổ tích.
“Mẹ, hôm nay đừng kể chuyện cổ tích nữa, mẹ kể cho con chuyện trên Sao Hỏa đi.” Tiểu Hân mở to mắt, mong chờ nói.
Bạch Ngưng buông sách, nhìn con: “Mẹ là người Trái Đất, không phải người Sao Hỏa.”
“Vậy mẹ chưa tới Sao Hỏa sao? Vậy làm sao mẹ gặp được ba?” Tiểu Hân lập tức hô to: “A, con biết rồi, là ba đến Trái Đất! Phi thuyền của ba có ngầu không?”
Bạch Ngưng kéo mặt con, dí sát vào con nói: “Đồ tinh quái, con thật sự nghĩ con không phải người Trái Đất à?”
Tiểu Hân sững sờ nhìn cô: “Con vẫn nghĩ con cao cấp hơn loài người.”
Bạch Ngưng thở dài: “Được, con thông minh hơn người bình thường, thông minh hơn rất nhiều, nhưng con vẫn là người, người Trái Đất.” Cứ như vậy, cô sợ đứa nhỏ này lầm đường lỡ bước, ngày nào đó cho rằng bản thân là người ngoài hành tinh có siêu năng lực chơi mấy trò nguy hiểm thì hỏng.
Khuôn mặt Tiểu Hân từ từ ảm đạm, ôm hi vọng cuối cùng hỏi: “Ba con thật sự không phải người Sao Hỏa sao?”
“Không phải.” Bạch Ngưng khẳng định nói.
“Vậy ba là người Trái Đất?”
“Đúng vậy.”
“Ba ở đâu? Vì sao không đến tìm con, cho dù không có phi thuyền vũ trụ, cũng có thể đi xe tới mà.”
Bạch Ngưng không còn lời nào để nói, cuối cùng đành nói: “Được rồi, ba con là người Sao Hỏa.”
“Vậy sao vừa rồi mẹ nói là người Trái Đất.” Tiểu Hân hoài nghi hỏi, trên mặt không che dấu được hưng phấn.
“Mẹ nói sai, ba con là người Sao Hỏa, phi thuyền vũ trụ của ba hỏng rồi, phải quay về sửa.”
“Phi thuyền vũ trụ dễ hỏng vậy sao? Sửa mất bao lâu?”
“Một ngày trên Sao Hỏa bằng một năm ở Trái Đất, muốn sửa phải mất mười ngày trên đó.”
“Lâu vậy, vậy sao ba không mua một cái mới?”
“Ba con. . . . .” Bạch Ngưng khóc không ra nước mắt vùi đầu trên giường.
“Trên Sao Hỏa mua sắm có giới hạn, mỗi người chỉ được phép mua một phi thuyền vũ trụ, dùng hỏng mới được mua tiếp.”
“Vậy sao ba không đâm cho hỏng phi thuyền vũ trụ rồi sau đó đi mua mới!”
“Bởi vì. . . . . . cố ý làm hỏng sẽ bị bắt ngồi tù.”
“Nhưng. . . . . . Sao Hỏa không muốn đón một đứa trẻ Sao Hỏa như con trở về sao? Con không muốn ở Trái Đất nữa đâu.”
Nó lại còn nói nó không muốn ở Trái Đất nữa, thế muốn đi đâu! Bạch Ngưng tiếp tục chán nản.
“Bởi vì, bọn họ nghĩ con rất thích nơi này, bởi vì người Sao Hỏa đều muốn đến Trái Đất.”
“Làm sao có thể, ở Sao Hỏa tốt vậy cơ mà!”
“Ai nói cho con biết ở Sao Hỏa tốt hả?”
. . . . . .
Một giờ sau, Tiểu Hân vẫn hưng phấn: “Mẹ, mẹ dậy đi, đừng nằm sấp ngủ, Sao Hỏa rất gần Sao Mộc, con có thể bay tới đó chơi không?”
“Mẹ, mẹ nói đi, nói đi mà. . . . . .”
Bạch Ngưng tiếp tục nằm chết dí trên giường giả chết.
Thật muốn nói với con rằng ba con đã chết.
Nhưng cô sợ con đau lòng, sợ con khổ sở, sợ con tự ti, tâm hồn trẻ thơ sẽ bị bao phủ trong bóng tối.
Nhưng ngày nào cũng rối rắm cái vấn đề Sao Hỏa Trái Đất này, cô sẽ điên mất.
Cô không phải người viết phim khoa học viễn tưởng, cũng không phải người viết truyện thiếu nhi!
Ông trời ơi, đúng là hành xác mà!
Hôm sau tan học, Tiểu Hân lề mề một lúc mới đi từ phòng học ra, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Bạch Ngưng.
Vừa tựa vào cổng chính nhà trẻ trao đổi món đồ chơi mới với bạn cùng lớp, vừa chờ mẹ. Một lát sau cậu ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen dừng trước nhà trẻ.
Oa, cái kia xe thực ngầu, so với xe mẹ còn ngầu hơn!
Tiểu Hân nhìn chằm chằm vào chiếc xe, hai con mắt phát sáng.
Lát sau, một người từ trên xe bước xuống, đi đến cửa sau, mở cửa.
Một người đàn ông tây trang thẳng tắp từ trên xe bước xuống
Oa, so với xe chú ấy còn phong cách hơn.
Ánh mắt Tiểu Hân lại sáng lên một chút.
Ba ai mà lại ngầu như vậy? Không phải ba tên Trác Trác ngông cuồng tự kỷ tự cho rằng nó đẹp trai hơn cậu đó chứ, nghe nói nhà nó rất giàu. Hừ, đúng thì sao, ba ba Sao Hỏa của cậu nhất định còn ngầu hơn người này!
Tiểu Hân cúi đầu, tiếp tục chơi đồ chơi.
Người đàn ông từ trên xe bước xuống nhìn một lượt đám con nít, ánh mắt tập trung trên người Tiểu Hân.
Anh chậm rãi đến gần Tiểu Hân, ngồi xổm trước mặt thằng bé.
“Tiểu Hân –”
Tiểu Hân ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn anh.
Dường như, có chút cảm giác kỳ lạ.
Người đàn ông cười, nói: “Ba tới đón con.”
Tiểu Hân sững sờ nhìn anh.
Dù nhìn gần như vậy, phát hiện rằng chú này rất giống mình, nhưng sao ba không đi phi thuyền vũ trụ tới?
“Tiểu Hân, đến đây, cùng ba về nào.” Ngôn Lạc Quân đứng lên dắt Tiểu Hân.
“Anh. . . . . . Là ba của Tiểu Hân à? Hình như là lần đầu tiên đến đây!” Không nghe nói Tiểu Hân có ba, cô giáo Nhậm có hơi ngạc nhiên.
“Tôi mới từ Mỹ trở về.” Ngôn Lạc Quân nói.
Cô giáo Nhậm nhìn kỹ hai cha con, lại nhìn quần áo trên người Ngôn Lạc Quân, còn có chiếc xe kia, người tài xế kia, dáng vẻ này thật sự khiến người ta không thể nghi ngờ. Hơn nữa Tiểu Hân cũng không nói gì ngoan ngoãn để anh ta nắm tay. Không ngờ ba của Tiểu Hân lại là một nhân vật ưu tú như vậy.
“Ba của Tiểu Hân thực sự quan tâm con cái, về nước liền tới đón con.” Nói xong, cô cúi đầu nói: “Tiểu Hân, về sau có ba con tới đón, không sợ mẹ con quên thời gian tới đón muộn nữa rồi!”
“Cô giáo, ngày mai có thể con sẽ không tới trường được, con phải về sao Hỏa với ba ba!”
Cô giáo cười ha ha, nhìn Ngôn Lạc Quân nói: “Anh xem, Tiểu Hân thật thú vị.”
Ngôn Lạc Quân nhìn Tiểu Hân, mỉm cười, nói: “Cô giáo, tôi vừa trở về, muốn ở cùng với con, ngày mai hẳn là Tiểu Hân không thể tới trường, có thể xin phép nghỉ không?”
“Đương nhiên có thể, ba trở về, còn có thể không đi học, Tiểu Hân nhất định rất vui mừng.” Cô giáo cười nói.
“Cám ơn cô giáo, chúng tôi đi trước.”
“Tiểu Hân chơi vui nha!” Cô giáo Nhậm vẫy tay nói.
Ngồi trên xe, Tiểu Hân nói: “Ba, mẹ bảo ba tới sao? Quả nhiên là phải dùng biện pháp mạnh mẹ mới nghe lời.”
Ngôn Lạc Quân có chút kinh ngạc, hỏi: “Mẹ con nói, mẹ sẽ bảo ba tới đón con à?”
“Đương nhiên, hôm qua con phiền mẹ đến nửa đêm, mẹ muốn con ngủ, con không ngủ. Mẹ nói nếu con nghe lời mẹ ngủ đi thì ngày mai mẹ sẽ bảo ba đến đón con. Con cho rằng mẹ lừa con, không ngờ là thật .” Tiểu Hân vừa nói, vừa vuốt vuốt sờ sờ khắp xe, sờ soạng cả buổi mới quay đầu lại nói: “Ba, đây thật sự không phải phi thuyền vũ trụ sao, phi thuyền vũ trụ của ba vẫn chưa sửa được sao?”
Ngôn Lạc Quân sửng sốt một chút, lập tức cười nói: “Nhưng sao con biết ba chính là ba của con?”
“Bởi vì con và ba rất giống nhau, hơn nữa con cảm ứng được ba là ba của con. Ba à, hệ thống cảm ứng của con đã khởi động rồi đúng không, về sau nếu gặp các bạn nhỏ Sao Hỏa khác con cũng có thể cảm ứng được đúng không?”
Ngôn Lạc Quân nhìn con, nhẹ nhàng vuốt đầu con, đột nhiên ôm lấy con.
“Tiểu Hân, cám ơn con đã cảm ứng được ba, về sau con ở cùng ba được không?” Con anh, đã năm nay thế nhưng anh lại hoàn toàn không biết, để cho con làm đứa trẻ không cha suốt bốn năm.
“Được, ba, có phải sau này chúng ta sẽ ở Sao Hỏa không, không thể tới Trái Đất nữa sao?” Tiểu Hân ngồi ở trên đùi anh hỏi.
“Sao Hỏa?” Ngôn Lạc Quân rất hứng thú hỏi: “Người ta nói cho con biết chúng ta sẽ ở Sao Hỏa sao?”
“Không phải người ta nói, là tự con biết , hơn nữa mẹ cũng thừa nhận rồi, mẹ nói vì phi thuyền vũ trụ của ba bị hỏng nên mới không thể đến đón con. Ba, phi thuyền vũ trụ ba cũng có thể xuống đây đúng không?”