Hoá ra là như vậy . . . . . . Ngôn Lạc Quân, tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng lẽ, anh còn muốn cứu Trần Chí Dương một lần nữa sao? Con của cô, con của bọn họ là do hắn ta hại chết, anh vẫn muốn giúp hắn sao?
Cắn cắn môi, cô nói: “Bác trai bác gái, hai người yên tâm, cháu nhất định sẽ đi cầu xin anh ấy làm chứng cho Ánh Hi, cháu sẽ không để Ánh Hi xảy ra chuyện.”
“Cô nói nhẹ nhàng làm sao, cô ở nơi này ăn tốt ngủ tốt, không chừng Ánh Hi còn bị hành hạ kia kìa? Đều tại cô.. . . . .”
“Được rồi, được rồi, đi về thôi.” Giáo sư Nguyễn vẫn còn khóc lóc kể lể, Hạ Sùng Vân kéo bà đi ra ngoài. Lúc tới cửa, Hạ Sùng Vân quay đầu lại nói: ” Hứa tiểu thư, hi vọng cô nói được là làm được.”
Sau khi cha mẹ Hạ Ánh Hi rời đi, Bạch Ngưng quay đầu nói với y tá: “Lát nữa tôi đi ra ngoài được không?”
“Chuyện này. . . . . .” Y tá suy nghĩ một chút, nói: “Cô chờ một chút, để tôi đi hỏi đã.”Nói xong y tá cũng ra khỏi phòng bệnh.
Một lát sau, y tá trở lại, nói: “Có thể, cô trước ăn no rồi đi.”
Chỉ chốc lát sau, Bạch Ngưng được y tá đỡ đến tầng trệt bệnh viện đón taxi.
Lên xe, Bạch Ngưng nói: “Tập đoàn Thịnh Thế.”
Lại một lần tới tòa nhà này, Bạch Ngưng vứt bỏ tôn nghiêm của mình ở bậc thềm.
Kẻ yếu như cô mấy ngày trước ngẩng đầu ra khỏi cửa nhà anh nhưng chỉ sau mấy ngày ngắn ngủi lại cúi đầu đi vào công ty anh.
Có lẽ, anh đợi giờ phút này đã lâu, có lẽ anh đã nghĩ xong cách nhục nhã cô. . . . . .
Tiếp tân không cần thông báo mà đưa cô thẳng lên trên tầng, sau đó thư ký mở cửa để cô đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc.
Cô chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, Ngôn Lạc Quân ngẩng đầu lên, nói: “Ngồi đi.”
Bạch Ngưng vẫn đứng, nhìn anh nói: “Phải thế nào anh mới bằng lòng cứu anh ấy?”
Sự lạnh nhạt trên mặt Ngôn Lạc Quân dần biến mất, lại nói: “Cô thật sự muốn đứng sao? Có lẽ cuộc nói chuyện của chúng ta sẽ rất dài.”
“Anh có thể nói thẳng yêu cầu của anh được không?”Bạch Ngưng vẫn đứng, bình tĩnh nói.
Cuối cùng vẻ mặt của Ngôn Lạc Quân cũng trầm xuống, cười nhẹ một tiếng, nói: “Vội vã muốn cứu người tình nhỏ của cô như vậy sao? Phụ nữ chạm vào tình yêu quả đúng là toàn tâm toàn ý.”Khi biết cảnh sát đến phòng Hạ Ánh Hi thấy hai người họ phân giường ngủ anh đã vui vẻ mất một lúc. Mặc dù cái này cũng không thể chứng minh bọn họ không có bất cứ quan hệ gì, hoặc có lẽ là vì cô mang thai, nhưng trong lòng anh vẫn lại một lần nữa nảy sinh mấy phần hi vọng.
Lúc này, anh hi vọng cô có thể giải thích, có thể nói cho anh biết,”Em và Hạ Ánh Hi không có gì cả” , nhưng mặc cho phòng làm việc rộng lớn yên lặng, cô vẫn không mở miệng.
Tay Ngôn Lạc Quân để ở trên bàn dần nắm chặt, cười nhạt, nói: “Thật ra thì cũng không có yêu cầu gì, cô ở đây quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tôi là được.”
Anh thừa nhận, anh chỉ đang tức giận.
Cô lại thật sự quỳ xuống, nói: “Cầu xin anh cứu anh ấy.”
“Hứa Tĩnh Hàm, cô quả thật vì anh ta cái gì cũng chịu làm!” Ngôn Lạc Quân đứng lên, lửa ghen trong nháy mắt trào ra.
“Không phải anh muốn dùng anh ấy để nhục nhã tôi sao, tôi nghe theo sắp đặt của anh, cho anh nhục nhã, thế còn không được sao?” Bạch Ngưng ngửa đầu nhìn anh.
Ngôn Lạc Quân từ sau bàn làm việc đi ra, đứng trước mặt cô khom lưng nâng cằm cô lên nói: “Được, cho tôi nhục nhã, cô có thể vì người đàn ông mình thích mà lên giường với người cô không thích, chịu không?”
Mặt Bạch Ngưng lập tức trắng bệch.
“Lên giường cùng tôi một đêm, tôi giúp hắn hoãn tử hình; ngủ cùng tôi một tháng, tôi giúp hắn miễn tử hình; ngủ cùng tôi nửa năm, tôi giúp hắn ta ở tù dưới mười năm; làm tình nhân của tôi, tôi giúp hắn ta vô tội được thả ra.”Ngôn Lạc Quân chậm rãi nói.
Bạch Ngưng run rẩy nhìn anh, một lúc lâu mới đau lòng nói: “Anh ấy vốn vô tội, anh ấy đáng lẽ không đáng bị thế, chính mắt anh cũng thấy, anh có thể đứng ra làm chứng được mà!”
“Vì sao tôi phải làm chứng, chẳng lẽ tôi không sợ bị người của hắc đạo giết sao?” Ngôn Lạc Quân làm như không có việc gì nói.
Bạch Ngưng ngẩng đầu nhìn anh, không thể tin được anh lại lạnh lùng tàn nhẫn như vậy.
Ngôn Lạc Quân hả hê nói: “Tôi có thể khiến đám người hắc đạo kia không nghe lời Trần gia, tôi có thể tìm ra ma túy ngày đó bị ai cầm đi, tôi có thể giao ra chứng cứ Trần Chí Dương giao dịch ma túy. . . . . . Chỉ cần tôi muốn thì Trần Chí Dương chính là buôn lậu thuốc phiện bị phát hiện sau định giết người diệt khẩu bị Hạ Ánh Hi tự vệ ngộ sát! Nếu tôi không ra tay, các người sẽ chẳng có chứng cớ gì, hắn ta không chết cũng bị trọng hình, nếu tôi muốn dồn hắn ta vào chỗ chết, hắn ta đừng mong sống sót!”
Nước mắt Bạch Ngưng trào ra như vỡ đê.
Cô biết, cái gì cô cũng biết. . . . . .
Ngày trước, trong tình huống bằng chứng vững như núi mà cô vẫn còn bị gán cho cái danh gái gọi “chết cũng đáng” , huống chi là bây giờ. . . . . . Không tìm thấy ma túy, cô từng gọi cầu cứu anh cũng không thể chứng minh. . . . . . Trần gia nhất định sẽ dồn Hạ Ánh Hi vào chỗ chết . . . . . .
Ngôn Lạc Quân nâng cằm của cô lên, cười lạnh nói: “Khóc sao, cho cô khóc vì hắn một lần. Là tình nhân của tôi, chỉ có thể khóc vì tôi!”
Bạch Ngưng hất tay anh ra, nghiêng đầu sang một bên mặc cho nước mắt mãnh liệt trào ra.
Khi anh đưa cho cô một tờ đơn li hôn, cô đau lòng, không muốn, chỉ hy vọng có thể cùng anh đi tiếp; khi anh tức giận đuổi cô ra khỏi biệt thự tuy cô có oán hận, nhưng vẫn chôn chặt tình yêu với anh phía dưới tôn nghiêm. Vậy mà hôm nay, khi con cô chết, khi cô quỳ trước mặt anh để mặc anh chà đạp giày xéo tôn nghiêm, tình yêu trong lòng cô cuối cùng cũng tan biến, cuối cùng. . . . . . ngay cả trái tim cô cũng không cảm thấy gì nữa.
“Sao nào? Giao dịch này cô làm không? Tôi còn có thể cho cô tiền lương, một tháng mười vạn, thế nào? Tình dục và tiền bạc, đàn bà có hai thứ này không phải cuộc đời này không còn gì hối tiếc nữa sao?”Ngôn Lạc Quân lại nói.
Bạch Ngưng lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Đúng, quả thật cuộc đời này tôi không còn gì hối tiếc nữa, không phải là vì tình dục và tiền bạc, mà vì người đàn ông tôi yêu được bình yên vô sự!”
Ngôn Lạc Quân bi phẫn đan xen, cuối cùng nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, lại chỉ có thể đáp lại một câu: “Yên tâm, tình dục và tiền bạc của tôi không chỉ cắn nuốt thân thể của cô, mà còn cắn nuốt linh hồn của cô. Không lâu nữa đâu cô sẽ quên người đàn ông kia trông như thế nào.” Anh cố nhặt lại tự ái của mình.
Hai người bọn họ đều cố gắng bảo vệ tôn nghiêm của mình, cuối cùng lại bị tôn nghiêm của người mình yêu xé nát trái tim.
Không bao lâu, vụ án được mở phiên toà thẩm tra. Đủ chứng cớ chứng minh Trần Chí Dương là một kẻ buôn bán ma túy, ngày đó mang theo một bọc lớn ma túy đi giao dịch, lại bị “Hứa Tĩnh Hàm” phát hiện, sau đó lại nổi lên sắc tâm, cuối cùng quyết định giết người diệt khẩu. Túi ma túy kia, khi Trần Chí Dương đuổi theo “Hứa Tĩnh Hàm” đã bị kẻ nhận hàng cầm đi. Hạ Ánh Hi tự vệ mới giết Trần Chí Dương, cuối cùng được phán vô tội thả ra.