“Vậy. . . . . .” Chần chờ hồi lâu, Hạ Ánh Hi mới lên tiếng: “Quần áo lót để tôi tự giặt.”
“Ừ.” Bạch Ngưng cười nhẹ một tiếng.
Cô và anh cùng tốt nghiệp, giờ anh vẫn còn trẻ con như vậy mà cô lại sắp làm mẹ người ta rồi.
Người kia, cha của đứa bé, bây giờ đang làm gì? Có nghĩ tới người mà anh luôn miệng nói yêu bây giờ đang ở nơi nào, có an toàn, đang làm cái gì hay không?
. . . . . .
Đến khi trời hửng sáng, Ngôn Lạc Quân mới lái xe về.
Phòng khách trống không, hành lang trống không, quay đầu nhìn về phía gian phòng kia, cũng trống không.
Hắn đã từng có thói quen vừa tan tầm là lập tức về nhà, trên đường gặp phải tắc đường sẽ phiền não lo lắng, xe trước mặt hơi chậm một chút cũng sẽ vội vàng ấn còi. Hắn đã từng cảm thấy nơi này không chỉ là một tòa nhà, không chỉ là chỗ ngủ, mà là nhà. Bây giờ thì chẳng còn gì nữa rồi, con gái không phải của hắn, vợ cũng không phải của hắn, trong phút chốc, sự cô độc và lạnh lẽo đánh úp hắn.
Không có cô, hắn đương nhiên vẫn có thể sống, nhưng sống rất đau khổ.
Nằm ngã lên giường, yên lặng nhìn điện thoại trên tay. Nhìn được chừng năm phút, rốt cuộc hắn vẫn phải để điện thoại di dộng xuống.
Nếu người của hắn tìm được cô, nhất định sẽ báo cáo cho hắn đầu tiên. Nếu không có hồi âm thì nhất định là chưa tìm được người, hắn gọi thì có ích lợi gì.
Nhưng cô đi đâu rồi? Sẽ đi tìm công ty trước kia kí lại hợp đồng sao? Vậy không phải sẽ gặp lại những người đàn ông từng có scandal với cô sao, rồi sau đó. . . . . .
Khi những kia ý nghĩ ghen tỵ xuất hiện trong đầu Ngôn Lạc Quân vội dừng suy nghĩ của mình lại.
Hắn quả thật không còn lời nào để nói với mình nữa, tại sao đến bây giờ hắn vẫn còn nghĩ đến những thứ đó? Hắn thật sự muốn làm một trong vô số những người đàn ông của cô sao?
Rút nhẫn cưới còn đeo trên tay ném lên trên bàn, hắn mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Ngày hôm sau, lúc Hạ Ánh Hi về nhà, lại đứng sững ngoài cửa mất một lúc
Mạng nhện trên tường không còn, hình như trắng lên rất nhiều. Đồ không nhiều lắm nhưng không còn cảm giác bừa bộn, căn phòng dường như to ra một ít. Cái bàn, cái ghế, bình đun nước, thậm chí cả cửa sổ cũng được lau sạch bóng, dường như đang lấp lánh dưới ánh sáng.
“Là. . . . . . Là cô dọn sao?” Hồi lâu, anh mới hỏi.
Bạch Ngưng đã mặc quần áo của mình, cười nói: “Đồ đạc đã dùng lâu rồi, mà cũng không nhiều, nên tôi dọn qua một chút.”
Hạ Ánh Hi đi vào, thả túi thức ăn đem về lên trên bàn để máy vi tính, vô tình nhìn thấy một cái cây bên máy vi tính, đột nhiên kinh ngạc.
Trong bình thủy tinh trang trí hình trái cây, nước đổ đầy nửa bình, bên trong cắm một cây rong bình thường nhưng nhìn còn đẹp hơn hoa, rong được rửa sạch bóng để trong quả thật cũng rất đẹp mắt. Cây thủy sinh không tốn tiền nhưng lại khiến người ta cảm thấy sáng ngời.
“Này. . . . . . cái này . . . . . là cô làm?” Hạ Ánh Hi gần như run rẩy nói.
“Đúng vậy.” Bạch Ngưng đi tới nói: “Hôm nay quần áo bị gió thổi bay xuống, tôi xuống nhặt thì vừa khéo thấy cây rong này trong một vũng nước nhỏ, nhớ bên máy tính của anh chẳng có lấy nổi bồn Tiên Nhân Chưởng nào, nên tôi hái về. Anh xem nhìn rất thoải mái đúng không?”
* Tiên Nhân Chưởng: cây xương rồng bà
Hạ Ánh Hi kinh ngạc nhìn cô, đột nhiên cảm thấy nụ cười này thật quen thuộc.
Lúc học đại học năm 3, có một nữ sinh cùng hệ quản lý nhờ anh sửa hộ cô cái máy vi tính. Anh và nữ sinh kia cũng không thân, vốn định từ chối, nhưng bởi vì nhớ mang máng cô cùng túc xá với Bạch Ngưng, nên anh vẫn đi. Kết quả, Bạch Ngưng đúng lúc không có ở túc xá. Sau đó, anh bị một cái cây trong chai rất đẹp đặt trên bàn hấp dẫn, mặc dù có lá hình trái tim xanh biếc, hoa nhỏ màu trắng xinh xắn, nhưng vẫn có thể nhận ra đó chỉ là một cây rong mọc dại trong nước. Anh thật không ngờ loại cây này lại có cả tác dụng này. Sức sống của cây dại rất mạnh, dễ nuôi hơn hoa nhiều, người ‘trồng’ cỏ này thật sáng tạo.
Xuất phát tò mò và ấn tượng tốt, anh thuận miệng hỏi: “Đây là ai trồng thế? Còn biết tái chế đồ cũ để dùng .”
Nữ sinh trong ký túc xá đáp: “Là Bạch Ngưng, nếu không phải là cô ấy đem cây này về túc xá, em cũng không biết một bụi cỏ nhỏ này một ngày lại cần nhiều nước như vậy!”
Nghe được tên của cô, trong lòng Hạ Ánh Hi lập tức có cảm giác như gió xuân phất qua, bất giác khẽ mỉm cười.
Chuyện gần hai năm trước lại ùa về trong lòng, nghĩ đến cây rong nở hoa trắng trong kí túc xá ngày đó, anh bất giác đắm chìm trong ký ức. Không ngờ bây giờ, sau hai tháng từ khi Bạch Ngưng qua đời, anh lại thấy được cảnh tượng tương tự.
Hứa Tĩnh Hàm. . . . . . Tại sao, tại sao cô có thể có hành động giống Bạch Ngưng như vậy, tại sao người xuất thân từ giới diễn viên như cô lại có nụ cười ngượng ngùng tinh khiết như vậy, tại sao ngay cả lần đầu bọn họ gặp nhau cũng là ở trước mộ Bạch Ngưng ?
“Ánh Hi, anh làm sao vậy? Sao sắc mặt anh lại trắng bệnh ra vậy?” Bạch Ngưng hỏi.
Hạ Ánh Hi phục hồi tinh thần, che giấu cười cười, nói: “Không sao, trước ăn cơm đã, đồ ăn đã lạnh mất rồi.”
“Ngày nào anh cũng ăn cái này sao? Tôi cảm thấy hôm nào cũng mua cơm như vậy thật tốn kém.” Bạch Ngưng đau lòng nói, huống chi cô còn đang ăn chực.
Hạ Ánh Hi lại cảm thấy kỳ lạ, tại sao cô có loại tư tưởng bình dân này. Cho dù là chính anh, lúc mới từ trong nhà ra ngoài cũng có một đoạn thời gian tiêu xài quá tay còn tự cho rằng thế đã rất tiết kiệm tiền rồi. Cho tới bây giờ cuộc sống thật sự khó khăn thì tư tưởng mới có chút chuyển biến.
Nhưng cô thì sao? Một gia đình giàu có, ngôi sao hot trong nhiều năm, sau lại được gả vào nhà giàu, vì sao cô lại cảm thấy canh gà đất đắt, vì sao lại thấy hàng ngày mua cơm ở bên ngoài là tốn kém? Chẳng lẽ ngày trước do anh tự tưởng tượng ra cuộc sống của ngôi sao là rất xa hoa, nhưng thật ra thì bọn họ sống còn khổ hơn anh sao?
“Ánh Hi, hay chúng ta nghĩ cách nấu cơm ăn ở nhà đi? Chút đồ ăn này ít nhất cũng phải mười tệ đúng không?” Bạch Ngưng lại nói.
Hạ Ánh Hi suy nghĩ một lát, nói: “Tôi cũng thấy vậy, đặc biệt là cô lại đang mang thai, thật ra thì tôi vẫn luôn lo đồ ăn ở ngoài không sạch sẽ. Thế nhưng ở đây không có phòng bếp, cũng không có công cụ nấu cơm . . . . . . Đúng rồi!” Hạ Ánh Hi đột nhiên nói: “Tôi nhớ tầng dưới có dán số điện thoại của nơi cho thuê bếp gas trên tương, chúng ta đi thuê!”
“Nhỡ đắt thì sao?” Bạch Ngưng hỏi.
“Yên tâm, dù sao cũng tiện hơn ra ngoài ăn, tôi xuống gọi điện thoại hỏi xem.”
“Ai –” Bạch Ngưng còn định gọi anh lại nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh xuống tầng.
Trong lòng cảm giác áy náy ùa tới từng cơn, cô thật sự không biết nên làm gì.
Có lẽ anh cảm thấy có lỗi với cô vì nghĩ rằng là anh hại cô ly hôn mới đối xử tốt với cô như vậy. Nhưng cô biết sự thật không phải như vậy. Hôm nay cô đã hàn huyên cùng thầy giáo dạy tiếng anh trước kia rất lâu, ông ấy đã đồng ý giúp cô. Chỉ hy vọng cô có thể đi làm, mau chóng kiếm được tiền bằng chính sức mình, như vậy không cần phiền Hạ Ánh Hi nữa rồi.
Không bao lâu Hạ Ánh Hi đi lên, vui mừng nói: “Đã hỏi rồi, 50 tệ một tháng, thật tiện! Hôm nay muộn quá rồi, ngày mai tôi đi lấy.”
Bạch Ngưng mất tự nhiên cười cười, cúi đầu nói: “Cám ơn. . . . . .”
“Không cần khách khí như vậy, cô coi như là tôi thuê cô làm bảo mẫu, giặt quần áo, dọn dẹp phòng ốc, nói chuyện phiếm với tôi, không được trả lương nhưng được bao ăn cơm không ngon, ngủ giường đơn mà vẫn phải chen chúc cùng một phòng với tôi. Cô không cảm thấy mình rất thiệt thòi sao?” Hạ Ánh Hi nghiêm túc nói.
Bạch Ngưng cười một tiếng, nói: “Quả nhiên là học luật, thật khéo nói.”