Trịnh Nhạc Nhiên không biết suy nghĩ của anh nhưng cũng không phải ngây thơ không biết gì, cô chỉ lộn xộn lúc đầu tại chỗ mình ngồi chứ không hề chạy loạn lung tung, đợi máy bay cất cánh sự chú ý của cô dồn hết ra bên ngoài, hưng phấn cả nửa ngày, nửa ngày sau không chịu nổi thì ngã đầu ra ngủ.
Xuống đến nơi thì cô bị lệch múi giờ cho nên hai người ở trong khách sạn nghỉ ngơi một ngày rồi mới ra ngoài chơi.
Ở Pháp, Khâm Minh không chọn ở trong thành phố mà lựa một vùng duyên hải để ở lại, hưởng thụ cái sự thanh bình của ngoại quốc cách nửa vòng trái đất. Chỗ họ ở có một cái hồ nước ngọt có hoàn cảnh rất đẹp, hai người mang lều ra, định cắm trại ở đây một đêm.
Buổi chiều họ theo mấy người dân bản địa đi câu cá ở gần đó, câu được kha khá, tối nay họ có thể nướng cá ăn.
"Anh biết nướng cá?"
Trịnh Nhạc Nhiên chống má ngồi bên cạnh nhìn Khâm Minh nhóm lửa, tò mò hỏi.
Người đàn ông đã đáp thế này: "Anh thấy không có khó."
"..."
Nghe không đáng tin gì hết.
"Em không tin anh ư?"
"Đâu có! Em vô cùng tin tưởng vào anh!"
Trịnh Nhạc Nhiên vừa nghe thấy giọng điệu nguy hiểm của anh lập tức khoa trương tỏ thái độ, còn vỗ vào vai anh bộp bộp cổ vũ: "Chồng yêu, bữa tối nhờ cả vào anh đó."
Khâm Minh biết tỏng hết nhưng chỉ cười chứ không vạch trần cô.
Rồi sự thật sẽ sớm được phơi bày.
Khi Trịnh Nhạc Nhiên thấy anh đem cá bọc trong giấy bạc, quấn lại rồi đặt lên vĩ nướng, cô trợn mắt: "Còn có thề như vậy ư?"
Khâm Minh nhịn cười: "Anh đã tham khảo rồi, đây là phương pháp nướng cá giành cho người mới. Chúng ta không cần sợ không giữ đúng độ lửa khiến cá bị cháy khét mà bên trong còn chưa chín, cũng không cần nêm nếm sợ không vừa ăn. Cứ nướng trần như vậy, sau đó chấm với nước chấm chuyên dụng là được."
"Nước chấm có bán ở cửa hàng, anh nhờ người mua rồi đây."
Nói rồi anh như ảo thuật gia biến ra một chai nước chấm.
Trịnh Nhạc Nhiên mắt tròn mắt dẹp, kinh thán quá chừng
Người đàn ông vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của vợ, trong lúc đó vẫn không quên làm những thứ khác giành cho bữa tối của họ.
"Anh nướng thêm ít rau củ nữa, ăn cùng không sợ ngán."
"Em có muốn uống bia không?"
Trịnh Nhạc Nhiên lắc đầu: "Anh vừa mới bệnh dậy, không thể uống bia."
"Anh không uống, em có thể uống mà."
"Ừm ha!"
Khâm Minh nhịn cười, đi lấy một cái xô, bên trong bỏ mấy cục đá nhân tạo có khả năng giữ nhiệt rất lâu, cho vào mấy chai bia rồi xách tới chỗ họ ngồi nướng cá.
"Bia của ngoại, uống thử xem có mạnh không?"
Anh hỏi: "Trước đây em có hay uống không?"
Trịnh Nhạc Nhiên lắc đầu: "Lâu lâu đi cùng Lạc Lạc tụi em mới uống một tí, đua đòi cho giống người ta ấy mà."
Những khi đó đều là Đinh Lạc Lạc có tâm sự trong lòng, muốn giải sầu nên kéo cô đi nhậu. Hai người chọn một quán nướng, vừa ăn vừa uống, vừa nghe Đinh Lạc Lạc kể lể.
"Anh thì sao? Từng uống chưa?"
Trịnh Nhạc Nhiên tò mò nhìn anh.
"Em nghĩ sao?"
Khâm Minh lại cười hỏi ngược lại.
Trịnh Nhạc Nhiên nghiêng đầu, tưởng tượng đến dáng vẻ người đàn ông nhậu nhẹt. Sau đó cô phát hiện mình tưởng tượng không nổi.
Trong suy nghĩ của cô người đàn ông là kiểu không bám bụi trần, không ăn khói lửa nhân gian. Với lại bởi vì đôi mắt, anh không có cơ hội trải nghiệm những thói hư tật xấu trên đời. Cô nghe mẹ Khâm nói mười mấy năm bị mù
Khâm Minh hầu như đều rút mình trong nhà, trừ lúc đi khám bệnh.
Khâm Minh chỉ nhìn là biết cô nghĩ gì, anh không đợi cô nói ra cái gì hay ho đã chủ động nói: "Thật ra tôi từng uống rồi."
Trịnh Nhạc Nhiên mở to hai mắt nhìn anh.
"Lần đó nhà anh nhận được tin hụt, rằng đã có mắt hiến tặng. Nhưng kết quả là cuối cùng người hiến tặng đổi ý, vì người nhà họ không đồng ý."
Trịnh Nhạc Nhiên sững sờ
Chuyện đã qua lâu rồi nên Khâm Minh đã không có cảm giác gì, thấy cô như vậy anh cười, vươn tay kéo cô vào
lòng.
Thời tiết ở vùng ngoại ô của Pháp vẫn rất lạnh, hai người rút vào trước lò lửa ngược lại không thấy lạnh, chỉ thấy ấm áp. Trịnh Nhạc Nhiên dựa đầu vào vai anh, nghe anh nói: "Khi đó ba mẹ tôi rất thất vọng, buồn bã lắm."
"Kiểu như hi vọng vụt qua ngay trước mắt ấy, tuy rằng bọn anh hiểu nhưng không nén được tâm tình tụt dốc không phanh. Anh cũng vậy."
"Hôm đó anh lén mua một thùng bia, trốn trong phòng đàn uống đến bất tỉnh nguyên ngày."
Trịnh Nhạc Nhiên trợn tròn mắt ngẩng phắt đầu lên.
Khâm Minh cười, nghiêng đầu sang hôn cô một cái: "Rất kinh ngạc sao?"
"Chẳng qua sau đó anh không uống nữa. Không biết khi đó anh mua trúng bia gì mà rất dở."'
"Phụt!"
Trịnh Nhạc Nhiên bật cười.
Khâm Minh cũng không sợ cô cười nhạo, nói: "Thì anh có thấy đâu."
"Vậy sao anh mua được?"
Trịnh Nhạc Nhiên tò mò hỏi.
"Anh nhờ một người ở gần đó mua giùm."
"Tên kia nhất định thấy anh dễ bắt nạt nên cầm tiền của anh rồi mua bia giả cho anh uống! Có thể là bia quá hạn
ทนัล!"
Trịnh Nhạc Nhiên nhảy dựng lên: "Rồi anh uống xong có bị ngộ độc bia không!?"
Khâm Minh bật cười: "Không có."
"Chắc không đến mức không có lương tâm vậy đâu, chỉ là người ta mua bia rẻ thôi."
Trịnh Nhạc Nhiên trố mắt.