Buổi kỉ niệm của Hứa Lộc Ngôn với Triệu Uyển Nhan được diễn ra đúng thời gian, phú thương Hải Thành cùng các vị phu nhân vẫn đến tham dự.
Triệu Uyển Nhan khi thắng khi thua, đã trở thành đề tài
nói chuyện trong các buổi tiệc trà trên phố, nhưng đối với thương nhân mà nói thì luôn có lợi ích ràng buộc.
Hôm nay Triệu Uyển Nhan diện trang phục lộng lẫy, trang điểm tinh xảo, bà ta sẽ không nhận thua, bà ta dùng thân phận bố nuôi để đổi lấy bữa kỉ niệm hôm nay, để chứng minh với người bên ngoài rằng, đến lông tóc bà ta cũng không chút tổn thương nào, không ai có thể đạp đổ vị trí của bà ta, coi như một cái tát đánh thẳng vào mặt Hứa Tuệ Tuệ.
“ Lý phu nhân, bộ quần áo này của bà thật đẹp, bà mua ở đâu vậy?” Triệu Uyển Nhan lộ ra nụ cười hoàn mỹ mà ưu nhã tiến lên bắt chuyện.
Xuất thân từ ngành giải trí cho nên Triệu Uyển Nhan rất am hiểu chuyện xã giao.
Lý phu nhân đang tán gẫu với mấy vị phu nhân giàu có thì đột nhiên Triệu Uyển Nhan bước tới, Lý phu nhân chỉ đành xã giao vài câu sau đó nhanh chóng cùng máy vị phu nhân kia rời đi.
Triệu Uyển Nhan đứng đờ người tại chỗ, bà ta cảm giác mấy vị phu nhân giàu có kia đang cô lập bà ta, thậm chí sau lưng còn đang bàn luận về vụ ảnh nóng kia.
Bà ta nỗ lực che giấu đi bê bối này, dùng buổi kỉ niệm hôm nay để thể hiện hư vinh của bà ta, thế nhưng có một số việc đã xảy ra thì không còn như trước.
“Mẹ!”
Lúc này Hứa Thiên Huệ cũng đi tới, tức giận dậm chân nói: “Mẹ, sao mấy thiên kim lúc trước vẫn chơi với con bây giò lại không đoái hoài gì vậy?”
Sắc mặt Triệu Uyển Nhan lạnh xuống, không riêng gì
bà ta, mà cả Thiên Huệ cũng đã bị giới nhà giàu ở Hải Thành xa lánh.
Lúc này Hứa Lộc Ngôn đi tới…thấp giọng hỏi: “ Triệu Uyển Nhan, vì sao bố nuôi còn chưa tới đây? Bây giờ nhu cầu cấp bách của Hứa thị là cần được bơm tiền, nếu bố cô tới thì vấn đề tiền nong của chúng ta sẽ được giải quyết.”
Vốn tâm tình Triệu Uyển Nhan còn đang không tốt,
hiện tại lại càng hỏng bét, bà ta nhìn Hứa Lộc Ngôn: “Bơm tiền bơm tiền, ông lúc nào cũng chỉ nghĩ tới bơm tiền thôi, ông chẳng quan tâm tới phu nhân cùng con gái của mình chút nào.”
“Bà có ý gì? Lúc đầu Ngô thiếu đã đồng ý sẽ đầu tư rồi, nhưng lễ đính hôn của Thiên Huệ đã bị hủy, đều do hai mẹ con bà vô dụng, không giải quyết được vấn đề tiền bạc thì thôi còn gây rắc rối cho tôi, cũng không nhìn lại xem là ai đã thu dọn cục diện rối rắm của hai người.” Hứa Lộc Ngôn phất
tay áo rời đi.
Triệu Uyển Nhan nghe xong muốn bốc hỏa, rất muốn
cãi lại mấy câu, nhưng đúng lúc này bên tai đột nhiên truyền tới một giọng nói nhẹ nhàng: “ Bố, dì, hai người đang cãi nhau chuyện gì vậy?”
Triệu Uyển Nhan vội quay đầu lại, Hứa Tuệ Tuệ đã tới.
Vụ việc ảnh nóng xảy ra lâu như vậy mà Hứa Tuệ Tuệ vẫn không hề lộ diện, hôm nay lại xuất hiện ở đây, thu hút không ít ánh mắt của mọi người hướng tới xem kịch vui.
Khóe miệng Triệu Uyển Nhan giật giật: “ Tuệ Tuệ, con đến rồi à, con nghe lầm rồi, dì với bố con không có cãi nhau.”
Hứa Tuệ Tuệ đi tới bên cạnh Hứa Lộc Ngôn, ngoan ngoãn nhu thuận nhìn ông ta: “ Bố, chuyện gì đã qua thì cứ để nó qua đi, sau này con sẽ cố gắng hạn chế về nhà, chỉ cần gia đình của mọi người hòa thuận mỹ mãn là được rồi.”
Từ sau lần đoạn tuyệt quan hệ bố con ở buổi hợp báo, hôm nay Hứa Tuệ Tuệ lại xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng nhỏ nhắn thanh tú, bây giờ còn ngoan ngoãn thân mật như cô con gái nhỏ, quả thực là một cái tát hung hănh đánh vào mặt hai người Hứa Lộc Ngôn và Triệu Uyển Nhan.
“ Hứa tổng, tiểu thư Tuệ Tuệ được giáo dục tốt như vậy, ông đúng là đã sinh được cô con gái ngoan.”
Hứa Lộc Ngôn còn chưa từng dạy bảo Hứa Tuệ Tuệ câu nào nghe vậy cứng đờ, sau đó xấu hỗ cười nói: “ Tuệ Tuệ, ủy khuất cho con rồi, đây cũng là nhà của con, con cứ về đi, nếu như ai dám bắt nạy con, thì bố nhất định sẽ giáo huấn người đó.”
Bị dạy dỗ Triệu Uyển Nhan vô cùng khó xử, Hứa Tuệ Tuệ vừa ra trận liền hung hăng đạp cho bà ta một cái, bà ta sao có thể không hận cho được?. Truyện Xuyên Không
Lúc này có người lên tiếng nói: “ Vương tổng, cuối cùng
ông cũng tới.”
Vương Hữu tới.
Cơ hồ trong nháy mắt Triệu Uyển Nhan liền đứng thẳng người ưỡn lưng ra, bà ta dẫm trên giày cao gót, kiêu ngạo bước về phía trước, lôi kéo cánh tay Vương Hữu, ngọt ngào kêu một tiếng: “Bố nuôi.”