3 giờ chiều, tại biệt thự nhà họ Bạch.
Bạch Đăng Vũ gọi người đến nhà giúp Lê Ánh Thư trang điểm. Hắn và thư ký bàn bạc thêm một chút về công việc.
Đến hơn 5 giờ chiều
Bạch Đăng Vũ và Lê Ánh Thư đến nhà của Lê Ánh Dương.
Bạch Đăng Vũ mang danh là con rể nhà nhà họ Lê nhưng địa vị xã hội của hắn rất cao, ông Lê Tuấn Anh phải tự mình ra đón.
Nhìn thấy gia đình mình, bước chân của Lê Ánh Thư cũng chậm lại. Bạch Đăng Vũ ngồi trên xe lăn cạnh cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.
"Đừng sợ, có tôi ở cạnh em."
Một nụ cười của hắn khiến cô yên tâm hơn, cũng dám ngẩng cao đầu.
Mọi người đều tập chung ánh mắt nhìn Bạch Đăng Vũ và Lê Ánh Thư. Kể từ khi tin tức về vụ tai nạn của hắn được lan truyền, hắn chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng. Công ty bất động sản BG cũng không có thông báo gì về việc thay đổi chủ tịch nên Bạch Đăng Vũ vẫn là người đứng đầu BG. Mọi người vẫn dành ba phần kính trọng cho hắn.
Bạch Đăng Vũ cần nói chuyện với vài đối tác, nhưng hắn biết Lê Ánh Thư không quen đi giày cao gót. Hắn dẫn cô đến một chỗ ngồi gần quầy bánh ngọt.
"Em ăn chút bánh đi. Tôi đi chào hỏi vài đối tác, có ai gây chuyện thì gọi điện thoại cho tôi."
Bạch Đăng Vũ đã lưu số của hắn trên điện thoại di động của Lê Ánh Thư. Cô biết hắn có việc nên ngoan ngoãn đợi hắn.
Cô nhìn vào bóng lưng hắn đi xa dần. Cô sợ hãi nhưng vẫn cố trấn an mình. Dù sao hôm nay cũng là một bữa tiệc lớn. Lê Ánh Dương và mẹ cô ấy có lẽ sẽ không làm khó dễ cô.
Lê Ánh Thư lấy một miếng bánh. Nó giúp cô ấy cảm thấy tốt hơn. Mọi người nhìn cô rồi thì thầm với nhau, nhưng không ai đến gần hay nói chuyện với cô.
Trong lúc mọi người đang cười nói vui vẻ, Lê Ánh Dương từ trên lầu đi xuống. Cô mặc một chiếc váy màu tím thướt tha. Cô như một nàng công chúa khiến ai cũng phải ngắm nhìn.
Lê Ánh Thư nhìn Bạch Đăng Vũ. Cô muốn xem liệu hắn có đang nhìn Lê Ánh Dương hay không. Dù sao, Lê Ánh Dương cũng là người đã được hứa hôn với Bạch Đăng Vũ. Nếu anh không bị tàn phế, người mà anh kết hôn là Lê Ánh Dương chứ không phải Lê Ánh Thư.
Bạch Đăng Vũ nhìn Lê Ánh Dương, nhưng chỉ liếc một cái rồi quay sang nhìn Lê Ánh Thư.
Vừa nhìn, hắn đã thấy đôi mắt buồn bã của Lê Ánh Thư. Cô gái này đã phải chịu đựng quá nhiều bất công.
Hắn mỉm cười với cô như một sự trấn an. Lê Ánh Dương cũng nhận thấy rằng Bạch Đăng Vũ không nhìn cô mà đang nhìn Lê Ánh Thư.
Lê Ánh Dương nắm chặt góc váy. Mặc dù Bạch Đăng Vũ là người cô đá, nhưng cô không muốn thấy hắn chú ý đến Lê Ánh Thư nhiều hơn cô.
Lê Ánh Thư không có gì so với được cô, nhưng người mà Bạch Đăng Vũ thích lại là Lê Ánh Thư. Trước đây, Bạch Đăng Vũ chưa bao giờ cười với cô, nhưng bây giờ hắn lại tỏ ra thích Lê Ánh Thư. Sao có thể như thế được?
Sau khi chào hỏi mọi người, Lê Ánh Dương tiến về phía Lê Ánh Thư.
Vừa nhìn thấy cô, Lê Ánh Thư vội đứng dậy, tay cô ôm chặt lấy điện thoại.
"Em gái, đã lâu không gặp, hình như cô sống rất tốt nhỉ?"
"Vâng, cuộc sống của tôi vẫn ổn."
Lê Ánh Dương che miệng cười nhẹ. Cô nhìn lên nhìn xuống Lê Ánh Thư một lượt.
"Nếu cô đang sống tốt tại sao lại đeo một chiếc vòng cổ rẻ tiền như vậy? Bạch Đăng Vũ không có tiền để mua cho cô một chiếc vòng cổ hàng hiệu sao? A, không phải nha, anh ta là chủ tịch của một công ty bất động sản. Làm sao anh ta lại không có tiền mua trang sức cho vợ anh ta chứ? Hay cô chỉ là vợ trên danh nghĩa của anh ta, nhưng thực tế cô chỉ là một con ở đợ."
Một số cô gái đang đứng gần đó cũng tiến đến chỗ của Lê Ánh Thư. Cô biết những người này, họ đều là bạn của Lê Ánh Dương. Khi cô đến trường, họ thường xuyên bắt nạt cô. Cô hơi sợ bọn họ, nhưng Lê Ánh Thư vẫn đứng thẳng, không quay đầu bỏ chạy. Bây giờ cô là vợ của Bạch Đăng Vũ. Cô không thể làm hắn mất mặt được.
"Từ khi nào chị biết quan tâm đến tôi? Làm sao chị biết mối quan hệ của tôi với Bạch Đăng Vũ khi chị chỉ là người ngoài cuộc? Nếu tôi nói mối quan hệ của tôi với anh ấy không tốt, chị sẽ lấy anh ấy chứ?"
"Không bao giờ. Ai lại muốn lấy một người tàn phế?"
"Chị khinh thường anh ấy. Chị không muốn kết hôn. Chị bắt tôi thế chỗ của chị. Bây giờ chị lại đứng đây khinh bỉ tôi. Đây là thái độ của một tiểu thư nhà họ Lê sao?"
Mọi người đều ngạc nhiên trước thái độ của Lê Ánh Thư. Trước giờ cô chưa bao giờ dám làm trái lời Lê Ánh Dương.
"Nếu Lê Ánh Dương không giống một quý cô, vậy mày thì giống một quý cô à? Mày có vinh dự được thay thế Lê Ánh Dương lấy một người đàn ông giàu có như Bạch Đăng Vũ, này nên biết ơn Ánh Dương. Mày lớn tiếng với chị gái mình như vậy. Mày cảm thấy mày trông giống một quý cô ư?"
Một cô gái lên tiếng thay cho Lê Ánh Dương.
Mọi người cười khinh bỉ Lê Ánh Thư. Họ cho rằng cô dựa vào việc kết hôn với Bạch Đăng Vũ nên mới dám ở đây lớn tiếng với chị gái của mình.
Lê Ánh Thư nhìn xung quanh. Cô không thấy Bạch Đăng Vũ. Vài phút trước, Lê Tuấn Anh đã mời hắn vào phòng nói chuyện. Công ty của hắn là công ty bất động sản. Nhà họ Lê chuyên về trang trí nội thất, vẫn phải nhờ cậy vào Bạch Đăng Vũ rất nhiều. Hắn không biết giờ phút này Lê Ánh Thư đang gặp rắc rối.
Lê Ánh Dương tóm lấy Lê Ánh Thư và đẩy cô vào giữa khu vực đông người.
"Xin giới thiệu với các bạn, Lê Ánh Thư cô con gái út của nhà họ Lê, vợ của Bạch Đăng Vũ."
Thấy mọi người thì thầm về mình, Lê Ánh Thư nắm chặt tay và cúi đầu.
"Tôi nghe nói cô ấy đã thay thế Lê Ánh Dương."
"Nhan sắc của cô ta thật tầm thường. Cô ta không phải là em gái của Lê Ánh Dương sao?"
"Tôi nghe nói nhà họ Lê đưa một đứa osin lên làm con gái út."
"Điều đó là thật sao?"
Lê Ánh Thư nhìn mẹ chồng nhưng bà cũng vì những lời đàm tiếu mà bỏ rơi Lê Ánh Thư.
Ngay khi Lê Ánh Thư chuẩn bị bỏ chạy, cô nghe thấy giọng nói của Bạch Đăng Vũ.
"Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?"
Cô ngước lên nhìn hắn. Có phải hắn cũng giống như những người khác, cảm thấy cô đã làm hắn bẽ mặt? Có phải hắn sẽ ghét cô vì địa vị của cô thấp kém?
Giọng Lê Ánh Thư lẩm bẩm: "Xin lỗi Bạch Đăng Vũ, là tôi..."
"Các người đã nói gì với vợ tôi?"
Không ai dám trả lời. Chỉ có Nguyễn Hoàng Thái vô tình nghe được vài câu. Anh bước đến và nói với Bạch Đăng Vũ.
"Họ hỏi Lê Ánh Thư là vợ anh hay chỉ là người hầu của anh. Tại sao cô ấy lại đi dự bữa tiệc lớn với trang sức quê mùa như vậy? Có phải vì anh không có tiền mua cho cô ấy không?"
Câu nói này như đánh thẳng vào danh dự của Bạch Đăng Vũ. Hắn cười lạnh nhìn mọi người.
"Quả nhiên là không có mắt mà nhìn, sợi dây chuyền cô ấy đeo là bảo vật gia truyền của Bạch gia, chỉ có vợ của gia chủ mới có tư cách đeo."
Bạch Đăng Vũ cố tình nhìn mẹ kế của mình. Sợi dây chuyền này là của mẹ hắn, mẹ kế của hắn cũng không đủ tư cách đeo sợi dây chuyền này.