Nghe được những lời chân thành của Bạch Đăng Vũ càng khiến Lưu Ánh Thư có thiện cảm hơn với hắn. Trong lòng cô thầm nghĩ. Người đàn ông này yêu cô đến mức nào mới có thể chấp nhận cả đời đi theo bên cạnh chỉ mong cô có thể vui vẻ hạnh phúc? Hắn thậm chí không cần cô đáp lại tình của của hắn. Chỉ cần để hắn yêu cô là đủ rồi.
“Tôi sẽ cố nhớ lại anh.”
“Không cần cố nhớ.”
Bạch Đăng Vũ lo lắng, hắn muốn nắm tay cô nhưng không dám.
“Đừng ép bản thân nhớ lại. Chỉ cần thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Nụ cười của Bạch Đăng Vũ như ánh nắng sớm chiếu qua rèm cửa vừa tươi sáng lại vừa ấm áp. Lưu Ánh Thư gập đầu đáp ứng hắn.
“Được, vậy tôi sẽ xem anh như một người đang theo đuổi tôi. Tôi sẽ ưu tiên cho anh vì anh chân thành và đẹp trai.”
Nghe cô nói hắn rất vui nhưng vẫn tin ý nhận ra hai chữ ưu tiên còn có ý khác. Ưu tiên cho hắn, đồng nghĩa với việc có nhiều hơn một người là hắn đang theo đuổi cô. Tên nào không biết sống chết muốn giành vợ với hắn?
Tin tức bình an của cô nhanh chóng chuyền đến tai Tinh Nhi và Nguyễn Hoàng Thái. Sức khoẻ của Tinh Nhi vừa tốt lên đã bắt anh đưa cô đến gặp Ánh Thư. Chỉ khi cô tận mắt nhìn thấy Ánh Thư an toàn thì cô mới có thể buông bỏ nỗi bận tâm trong lòng.
Thêm một người xa lạ hẹn gặp, Lưu Ánh Thư có chút tò mò. Theo những gì Bạch Đăng Vũ kể lại cho cô nghe về cuộc sống trước kia của cô, cô biết được hai người cô sắp gặp là bạn thời thơ ấu cùng cô bạn hiện tại của cô cũng là vệ sĩ của cô. Họ trông như thế nào cô không nhớ rõ. Nhưng trong lòng vẫn có chút mong chờ được gặp họ. Đặt biệt là cô nàng vệ sĩ kia.
Tinh Nhi chuẩn bị tinh thần bước vào nhà. Khi nhìn thấy Lưu Ánh Thư, nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống.
“Xin lỗi Ánh Thư. Tớ mang tiếng là vệ sĩ của cậu nhưng lại không bảo vệ được cho cậu. Tất cả là lỗi của tớ, xin lỗi cậu.”
Nhìn cô gái xinh đẹp như hoa trước mặt, Lưu Ánh Thư đưa đôi mắt cầu cứu về phía Bạch Đăng Vũ.
“Tinh Nhi, em đừng doạ Ánh Thư. Hiện tại cô ấy không nhớ gì cả. Cô ấy cũng đã an toàn rồi, em đừng tự trách nữa.”
Nguyễn Hoàng Thái chỉ đứng nhìn Ánh Thư, biết được cô vẫn còn sống, anh có thể an tâm rồi. Anh tiến đến ôm lấy Tinh Nhi, làm chỗ dựa vững chắc cho cô mỗi khi buồn.
“Đúng đó, hiện tại tớ đã bình an rồi, cậu đừng khóc.”
“Có phải tớ khóc xấu quá, dọa đến cậu rồi không? Thật ra tớ không muốn khóc đâu, là nước mắt tự rơi mà thôi.”
“Em cũng biết mình khóc xấu sao?”
Tinh Nhi đáng thương nhìn về phía Nguyễn Hoàng Thái.
“Hoàng Thái, ông chủ chê em xấu.”
“Không có xấu, anh ấy ăn nói lung tung em đừng có nghe. Em là người đáng yêu nhất.”
Bạch Đăng Vũ nói với cô, hai người kia là một cặp. Mọi người bên cạnh cô trước kia đều được hạnh phúc, điều này khiến cô có chút vui vẻ. Anh trai cô Lưu Thế Vũ vẫn còn rất tức giận vì chuyện cô bị ngược đãi lúc nhỏ. Nhưng cô lại có được một người chồng yêu thương cô, một đứa con trai ngoan ngoãn và những người bạn tuyệt vời luôn sát cánh bên cô. Cô cảm thấy những chuyện mình đã từng quên đi không hẳn chỉ là chuyện buồn. Nếu cho cô lựa chọn cô vẫn muốn nhớ lại ký ức cũ. Vì trong mớ ký ức kia có rất nhiều người thật lòng quan tâm cô.
Và có cả sự ngọt ngào của Bạch Đăng Vũ. Hắn yêu cô đến vậy cô tin rằng cô so với Tinh Nhi còn hạnh phúc hơn.
Tinh Nhi đến gặp Lưu Thế Vũ.
“Anh Vũ, tôi muốn được làm vệ sĩ cho Ánh Thư. Anh yên tâm, lần này cho dù liều cả mạng tôi cũng sẽ không để Ánh Thư mất đi cọng tóc nào.”
Hắn đã điều tra tất cả những người xung quanh em gái mình. Hắn biết Tinh Nhi đã làm vệ sĩ cho Ánh Thư rất nhiều năm. Có một người toàn tâm toàn ý bảo vệ Ánh Thư, hắn tất nhiên đồng ý.
“Tôi phải hỏi ý kiến của Ánh Thư trước, nếu con bé bằng lòng, tôi sẽ thảo sẵn hợp đồng cho cô.”
Tinh Nhi vui vẻ ra về. Chuyện chỗ ở Tinh Nhi không quá lo lắng, vì ở đây gia đình cô có đến mấy căn hộ. Thì ra anh trai của cô từng hợp tác làm ăn với Lưu Thế Vũ. Nhưng giữa bọn họ vẫn không tín là thân thiết. Người hôm đó đưa cô đến bệnh viện chỉ là vệ sĩ của Lưu Thế Vũ nên anh trai cô không biết gì.
Nghĩ đến chuyện Ánh Thư hoàn toàn không nhớ ra Bạc Đăng Vũ, cô lại thấy buồn lòng.
“Hoàng Thái, nếu Ánh Thư không nhớ ra ông chủ thì làm sao?”
Nguyễn Hoàng Thái ôm cô vào lòng, anh cũng không biết an ủi cô thế nào.
“Không nhớ ra cũng không sao, chỉ cần Ánh Thư cho anh ta cơ hội theo đuổi anh tin chắc bọn họ sẽ lại yêu nhau thôi.”
“Đúng vậy, ông chủ mặt dày như vậy chắc chắn có thể theo đuổi được Ánh Thư.”
Anh bật cười véo vào cái mũi nhỏ của cô.
“Bạch Đăng Vũ mà biết em nói anh ta như vậy anh ta sẽ ghi hận em.”
“Em mới không sợ anh ta, bây giờ em đâu có làm việc cho anh ta, em làm vệ sĩ cho cô Lưu.”
Nhìn thấy sự lém lỉnh trong mắt cô, anh biết cô đã hoàn toàn buông bỏ chuyện cũ. Cô luôn cho rằng bản thân bảo vệ Ánh Thư không tốt nên mới khiến cô ấy gặp tai nạn.
“Đúng vậy, bây giờ em lại là vệ sĩ của Ánh Thư rồi.”
“Vâng, lần này em sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt.”