Một người trông cũng đẹp trai nhưng mang theo nét đào hoa bay bướm, tuổi so ra hình như là nhỏ hơn Bạch Đăng Vũ, gương mặt chỉ có ba phần giống hắn. Lê Ánh Thư không biết người trước mặt là ai. Cô còn chưa lên tiếng đã nghe cậu ta rống giận.
“Lăn vào đây cho tao. Tao kêu mày đưa vợ sắp cưới của Bạch Đăng Vũ đến, đem con đầu đường xó chợ vào đây làm gì?”
“Anh Bạch, người đưa tin của chúng ta nói chính xác là con này.”
Lê Ánh Thư nhân lúc cửa mở định chạy ra nhưng đã bị hai người canh cửa bắt lại. Bạch Đăng Khôi có chút không tin lắm chỉ vào mặt cô.
“Ý mày nói là nhà họ Lê định đem con nhỏ quê mùa này gả cho hắn ta?”
“Đúng là vậy ạ?”
Bạch Đăng Khôi cười rộ lên, như là đang vui vẻ lắm. Lê Ánh Thư vùng vẫy nhưng không thoát ra được.
“Các người là ai, tôi thật sự không quen biết các người, làm ơn thả tôi ra đi mà.”
Cậu bước đến, năng mặt cô lên xem.
“Nhìn cũng thuận mắt, nhưng so với Lê Ánh Dương thì còn thua xa, quả nhiên nhà họ Lê nghe thấy hắn tàn phế cũng muốn lật lọng.”
Cậu nghĩ đến lúc Bạch Đăng Vũ hay tin nhà họ Lê không biết tìm đâu ra một con ắt ơ về làm vợ của hắn thay cho Lê Ánh Dương, không biết gương mặt hắn lúc đó sẽ như thế nào, đúng là đáng mong đợi nha.
“Nói xem cô là ai?”
“Tôi là Lê Ánh Thư là con gái út của nhà họ Lê.”
“Còn muốn nói dối, trong giới cậu ấm, cô chiêu của cái đất thành phố này ai mà không biết nhà họ Lê chỉ có mỗi Lê Ánh Dương là con gái, cô ở đâu lòi ra thế?”
Lê Ánh Thư giọng run rẩy, cố kìm nước mắt trả lời cậu.
“Tôi không có nói dối, tôi thật sự là con của ba tôi mà.”
“Tôi cũng mặc kệ cô là ai, nhưng nếu cô đúng là người phải gả cho Bạch Đăng Vũ thì coi như đây là số mệnh của cô đi.”
Nụ cười của Bạch Đăng Khôi chuyển dần sang quái dị, cậu đến ghế ngồi xuống, cằm lên ly rượu chậm rãi thưởng thức, mấy người phía ngoài liền tiếng vào.
Lê Ánh Thư lớn tiếng cầu cứu nhưng tiếng nhạc bên ngoài đã áp mất tiếng cô, tuyệt vọng nhìn bọn họ ngày một đến gần, cô chỉ có thể co cụm ở trong góc nhỏ.
Một người nắm lấy áo cô kéo xuống liền bị Bạch Đăng Khôi tán cấm đầu.
“Mày định làm gì thế?”
“Không phải xơi nó sao đại ca?”
“Xơi cái đầu mày, nếu nó bị mày xơi Lê gia còn có thể đem nó gả cho Bạch Đăng Vũ sao?”
Nghe thế ba bốn người đồng loạt ngừng lại, nhìn thấy đám đàn em của mình cứ như bọn ngáo, Bạch Đăng Khôi chỉ muốn chẻ hết cái đầu bọn nó ra xem bên trong là não hay tàu hủ.
“Vậy mình làm gì nó bây giờ.”
“Đem rượu cho nó uống, rồi mang nó vứt ra ngoài, một đứa chụp ảnh, một đứa quay video lại cho tao.”
Chỉ cần cậu đợi đến khi Bạch Đăng Vũ lấy cô gái này vể sẽ đem toàn bộ những hình ảnh kia gửi cho một tòa soạn, đảm bảo sẽ là tin tức oanh động nhất.
Đường đường là vợ của chủ tịch tập đoàn bất động sản Bạch gia lại là một đứa ăn mặc quê mùa, say xỉn giữa đường. Lúc đó đừng nói là mặt mũi, kể cả công việc cũng sẽ gặp trục chặt.
“Lần này còn không huỷ được anh sao?”
Một người chạy đến với lấy chai rượu của Bạch Đăng Khôi vẫn còn để trên bàn, hai người giữ chặt hai tay cô, một người bóp mạnh miệng cô trực tiếp đổ rượu vào.
“Vừa vừa thôi, rượu này mạnh lắm, mày đổ cho cố chết con người ta luôn đi.”
Bạch Đăng Khôi nhìn thấy một cô gái không có chút sức lực phản kháng như thế cũng không nỡ.
“Được rồi đem ra ngoài đi, chụp xong thì thả nó luôn, đem ảnh về cho tao là được.”
“Dạ.”
Men rượu cay nồng trong cuống họng, tay chân Lê Ánh Thư vô lực chỉ có thể để mặc người ta kéo ra bên ngoài.
Cô với tay nắm lấy những người đi ngang mình, cầu cứu bọn họ. Giọng nói yếu ớt kèm theo tiếng nức nỡ khiến ai nghe vào cũng đau lòng.
“Giúp tôi, làm ơn cứu tôi. Xin các người, tha cho tôi đi.”
Tiếng nhạc hòa vào giọng bàn tán của mọi người nhưng không ai tiến lên giúp cô cả.
“Ai đấy?”
“Không biết, nhưng hình như nó đắc tội với vị ở phòng vip.”
“Thôi, vị đó chúng ta không dây vào được, đừng nhiều chuyện.”
“Nhìn con đó không giống dân ăn chơi, sao lại bị vị đó để mắt rồi?”
“Ai mà biết, chuyện của bọn họ ai dám tìm hiểu chứ?”
Chỉ vài ba câu nói, bọn họ lại trực tiếp xem cô như người vô hình. Lê Ánh Thư bị lôi thẳng ra một con hẻm, bọn họ bỏ cô một bên, người lấy điện thoại người cầm máy chụp ảnh chuẩn bị sẵn sàng.
Lê Ánh Thư chỉ có thể tận lực che mặt lại, co cụm trong gốc. Cô dựa vào một tia lý trí cuối cùng còn sót lại móc cổ họng nôn thốc nôn tháo.
“Mẹ kiếp con này, nếu không phải đại ca dặn không được động đến nó tao chắc chắn sẽ tán cho nó vỡ mồm. Rồi chụp làm sao?”
“Kéo tay nó là, để nó quay mặt lại hay nằm ra đất gì đó cũng được. Chụp không tốt đại ca cạo đầu mày.”
“Chắc cạo mỗi mình tao?”
“Mà chắc không sao, dạo này đầu trọc hot lắm.”
Một tên đại diện bước lên chưa nắm được tay cô đã bị ăn mô đấm ngã lăn ra đất.