Bạch Đăng Vũ đưa cho Lê Ánh Thư tiền mặc, thẻ ngân hàng và điện thoại có kết nối định vị với điện thoại của hắn. Chỉ cần nắm trong tay những thứ này, ngay cả khi không có hắn, cô vẫn có thể về nhà hoặc chạy trốn. Nhưng hắn biết cô sẽ không bỏ lại hắn cô đơn một mình. Cô sẽ không nhẫn tâm bỏ mặc một người tàn tật như hắn. Nếu cô dám trốn, hắn sẽ lật tung cả nước để tìm cô.
Hắn đã xác định rằng hắn yêu cô, và cô cũng đã đồng ý lời tỏ tình của hắn. Sau này, cả đời cô chỉ có thể yêu hắn, ở bên cạnh hắn, sống một cuộc sống hạnh phúc được hắn cưng chiều.
Hôm nay hắn muốn dành cho cô một bất ngờ hạnh phúc nhất.
Không có Bạch Đăng Vũ, Lê Ánh Thư không muốn ra ngoài. Đến giờ ăn, không cần cô gọi cũng có người mang đồ ăn đến. Hai giờ chiều, thư ký đến đón cô.
"Ông chủ đang đợi cô ở nhà hàng, tôi sẽ đưa cô đến đó ăn tối."
Thư ký đưa cho Lê Ánh Thư một chiếc váy trắng. Chiếc váy phù hợp với cô một cách bất ngờ cứ như được may riêng cho cô vậy.
Váy ngắn đến đầu gối, nhưng phần sau hơi dài. Cô nhìn thế nào cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
"Anh có chắc là tôi phải mặc chiếc váy này không?" Lê Ánh Thư hỏi.
Thư ký tươi cười trả lời cô: "Đây là bộ váy ông chủ chỉ định tôi đem đến cho cô."
Lê Ánh Thư cảm thấy chiếc váy này sẽ bất tiện khi đi lại ở nơi đông người.
Thư ký đưa Lê Ánh Thư đến một nơi xa lạ. Bãi biển được trang trí bằng rất nhiều hoa hồng trắng. Một sân khấu lớn được dựng lên, giống với đám cưới ngoài trời mà cô từng xem trên mạng.
"Nhà hàng này trang trí rất đẹp."
"Cô có thích cách trang trí này không?"
"Tôi rất thích."
Thư ký dẫn cô đến trung tâm của sân khấu lớn. Cô mặc một chiếc váy trắng. Cảm giác như cô đang ở giữa đám cưới của mình.
Nhưng cô không có đám cưới. Cô thậm chí còn không được tổ chức tiệc cưới.
Lê Ánh Thư đợi đã lâu. Cô không quen đi giày cao gót khiến chân cô hơi đau.
Đột nhiên ai đó đem một khăn voan cài lên tóc của cô.
"Khăn trùm đầu cô dâu?"
Cô ngạc nhiên quay lại nhìn thư ký. Đằng sau anh ta là Bạch Đăng Vũ. Hắn ngồi trên xe lăn đang chầm chậm di chuyển về phía cô. Hôm nay hắn mặc một bộ vest đen sang trọng.
Lê Ánh Thư vẫn không hiểu tình hình hiện tại. Cô lắp bắp hỏi hắn.
“Bạch Đăng Vũ… đây là chuyện gì?
Bạch Đăng Vũ không nói gì, nắm lấy tay cô và bước về phía trước. Đã có một linh mục chờ sẵn.
"Bạch Đăng Vũ, anh có đồng ý lấy cô Lê Ánh Thư làm vợ không? Dù sung túc hay hoạn nạn, ốm đau hay khỏe mạnh, hãy hứa sẽ yêu thương và tôn trọng cô ấy mỗi ngày cho đến cuối đời."
Bạch Đăng Vũ nhìn thẳng vào Lê Ánh Thư, đáp lại vị linh mục, cũng như đang trả lời cô.
"Tôi đồng ý."
"Lê Ánh Thư,cô có đồng ý lấy Bạch Đăng Vũ làm chồng hay không? Dù thịnh vượng hay khó khăn, ốm đau hay khỏe mạnh, hãy hứa sẽ yêu thương và tôn trọng anh ấy mỗi ngày, cho đến hết cuộc đời."
Lê Ánh Thư nghẹn ngào trong hạnh phúc. Giọng cô run run trả lời.
"Tôi đồng ý."
Một chiếc nhẫn trơn đơn giản với một viên kim cương có giá trị. Lê Ánh Thư không biết giá trị của những chiếc nhẫn, cô thấy chúng đơn giản nên rất thích.
Sau lễ tuyên thệ, cặp đôi hôn nhau. Vì Bạch Đăng Vũ phải ngồi xe lăn nên hắn không thể ôm và hôn cô. Lê Ánh Thư chủ động cúi xuống hôn lên môi hắn.
"Cảm ơn anh. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất của em."
Cô nghĩ rằng cô sẽ không bao giờ được tổ chức tiệc cưới trong đời này. Mẹ cô qua đời, cha cô không quan tâm đến cô. Không có nghi thức gì khi cô kết hôn với Bạch Đăng Vũ. Cô và hắn chỉ đứng tên trong tờ đăng ký kết hôn.
Nhưng hắn đã mang đến cho cô một đám cưới đẹp như mơ, dù bữa tiệc không có khách mời, chỉ có chúa phù hộ cho họ. Họ tuy không có bạn bè, nhưng có trời có đất, có hoa có biển, có gió nhẹ cùng vui.
"Từ giờ trở đi, em chính thức là vợ của Bạch Đăng Vũ. Em là người vợ định mệnh của tôi."
Trong một căn phòng tân hôn ngay trên bãi biển. Cô nằm trên giường, trong vòng tay hắn, lần đầu tiên cảm nhận được niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Hắn nói hắn yêu cô. Hắn không hứa với cô sẽ ở bên nhau mãi mãi, nhưng hắn cho cô tất cả những gì cô cần.
Hắn đưa cô đi ngắm hoàng hôn, cùng cô ngắm sao, cùng cô... tổ chức hôn lễ.
Những gì cô muốn và mơ ước, hắn đều giúp cô biến giấc mơ thành hiện thực. Hắn là hoàng tử, cũng là ông tiên trong lòng cô. Hắn và cô thực hiện tất cả những mong muốn của cô.
Cô nhìn Bạch Đăng Vũ. Hắn cũng nhìn cô. Nụ cười của hắn trìu mến. Những ngôi sao bên ngoài cửa sổ đang dõi theo họ. Trăng chiếu sáng hai bóng người trên giường.
Bạch Đăng Vũ hôn Lê Ánh Thư, một nụ hôn nóng bỏng và ngọt ngào. Bàn tay hắn đặt trên eo cô. Sự nhạy cảm của Lê Ánh Thư khiến Bạch Đăng Vũ vô cùng yêu thích.
Hắn muốn cô trở thành vợ của hắn. Lê Ánh Thư cũng biết những chuyện Bạch Đăng Vũ sắp làm.
Cô ôm lấy cổ hắn, chấp nhận để hắn chạm vào cô.
Một nụ hôn sâu khiến Lê Ánh Thư chìm đắm trong sự ngọt ngào. Hắn hôn xuống cổ cô, cắn miết một cái tạo nên dấu vết ửng hồng nho nhỏ trên đó. Một âm thanh quyến rũ thoát ra từ cổ họng cô như càng kích thích Bạch Đăng Vũ hơn nữa.
Cả cơ thể như khao khát sự đụng chạm của Bạch Đăng Vũ khiến Lê Ánh Thư ngượng ngùng.
Đó là đêm đầu tiên của cô, ngày mà Bạch Đăng Vũ cảm thấy hạnh phúc trọn vẹn nhất.
Hắn nhìn cô gái mệt mỏi đang ngủ ngon lành trong vòng tay mình. Hắn hôn lên tóc cô, nụ hôn mang tình yêu của hắn dành cho cô.
"Ngủ ngon, vợ yêu."
Làn gió nhẹ mang theo tiếng sóng như lời thủ thỉ của tình yêu được trăng sao minh chứng.
Từ giờ trở đi, cô sẽ là vợ hắn. Hai người sẽ hạnh phúc bên nhau. Cùng nhau bước đi trên con đường mang tên tương lai của chúng ta.