Sau khi nghe câu này, Tiêu Túc có chút kinh ngạc, dù sao vừa rồi anh cũng đang trao đổi với Dạ Mạc Thâm làm sao để Đậu nhỏ không phát hiện ra tối nay sắc mặt Dạ Mạc Thâm có khác người.
Kết quả là Đậu nhỏ lại không ra.
Tiêu Túc lại phải quay sang nhìn Dạ Mạc Thâm, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của anh.
Dạ Mạc Thâm suy tư một lúc rồi gật đầu, lúc này Tiêu Túc mới nhìn về phía người giúp nói: " Được, vậy cô chăm sóc thắng bé cho tốt, ngày mai chúng tôi qua đón thắng bé về nhà."
"Dạ, cậu chủ"
Xe chậm rãi rời đi, Dạ Mạc Thâm lấy di động ra gọi điện thoại cho Hàn Mộc Tử.
Chưa đón được Đậu nhỏ, chuyện này phải báo với cô một tiếng mới được.
Hàn Mộc Tử nằm trên giường, bây giờ đã rất muộn, Dạ Mạc Thâm đến giờ vẫn chưa đón Đậu nhỏ trở về, cũng không gọi điện thoại cho cô, không biết xảy ra chuyện gì.
Ngay khi cô cảm thấy chán muốn chết, muốn lập tức cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Dạ Mạc Thậm hỏi xem sao, lại nhận được điện thoại của Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mạt Tử nhanh chóng đưa điện thoại lên
"Alo?"
tai.
Nghe thấy điện thoại truyền ra tiếng nói sốt ruột của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thầm gần như có thể hình dung ra biểu cảm và vẻ mặt của cô lúc này, trong cổ họng khẽ phát ra tiếng cười trầm thấp.
"Lo lắng như vậy sao? " Hàn Mộc Tử nghe được Dạ Mạc Thâm dùng giọng điệu trêu chọc nói chuyện với mình, nhưng cô bình tĩnh phát hiện giọng nói của anh có chút khàn khàn, giống như cổ họng bị thương, lại như là giống như bộ dạng không thoải mái khi nói chuyện. Thế nhưng, lúc sau nghe được giọng anh cười nhẹ pha chút chế giếu, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy, hay là anh ấy cố ý giả vờ đi.
Người đàn ông xấu xa
Hàn Mộc Tử trong lòng âm thầm mằng anh một tiếng, sau mới nghiêm túc hỏi: "Đậu nhỏ thế nào? Anh có đem tháng bé về không?"
Hỏi xong, Hàn Mộc Tử lại cảm thấy được không ổn, tiếp tục nói: "Nếu không anh đưa thắng bé về khách sạn, sau đó thuận tiện đến đây đón em đi, chúng ta ở cùng nhau, để phòng..."
"Muốn ở cùng với anh sao? Nhưng kế hoạch của em chắc phải ngâm nước nóng rồi."
"Há?"
" Đậu nhỏ đã ngủ bên nhà ông ngoại rồi, anh chưa đón được thắng bé."
Hàn Mộc Tử:"...
Ngủ lại sao? Đậu nhỏ vậy mà...
Lúc đầu Hàn Mộc Tử hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại thấy không sao, thằng nhóc kia không phải thay mình đi chà xát tình cảm sao? Chà xát đến ngủ ở bên đó rồi. Nếu là người khác, Hàn Mộc Tử quả thật rất lo lắng, nhưng người kia lại là ông ngoại của Dạ Mạc Thâm, là ông cổ của Đậu nhỏ, cô có thể nhìn ra từ tâm tình và ánh mắt của Đậu nhỏ, ông ngoại cũng rất vui sướng khi nhìn thấy Đậu nhỏ. Cho nên, nguyên nhân nhỏ ở lại đó, rất có khả năng Uất Trì Kim kêu thằng bé ở lại.
Nói như vậy, Đậu nhỏ có thể ở lại đó.
" Em biết rồi, vậy anh..."
" Hoặc là..." Dạ Mạc Thâm đưa mắt nhìn về phía Tiêu Túc đang lái xe, Tiêu Túc không hiểu sao cảm thấy sống lưng có chút lạnh, tiếp theo anh nghe thấy giọng điệu trêu đùa của Dạ Mạc Thâm: " Anh để Tiêu Túc một mình về khách sạn ngủ, rồi lái xe về với em?"
Tiêu Túc: "....."
Hàn Mộc Tử: "......
Co thật không ngờ Dạ Mạc Thâm vậy mà có
thể thẳng thắng nói trắng ra một câu như vậy. Không đợi cô trả lời lại, Dạ Mạc Thâm lại nói thêm một câu: " Dù sao, hai ngày nay chẳng có
thời gian ở cùng một chỗ."
Một chỗ...
Trở về ngủ với cô...
Không biết vì cái gì, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới buổi tối ở phòng bếp hôm đó, cái hôm anh ấy vất vả lắm mới cơ hội, cho nên hôn cô bằng được.
Nếu như anh ấy thật sự đến, chẳng phải một tấc lại tiến một thước sao?
Bây giờ cô còn đang mang thai, đến lúc đó nếu không cẩn thận thì...
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử dứt khoát từ chối đề nghị của anh.
"Không được, không thể "
"Hm?"
Đôi môi mỏng của Dạ Mạc Thâm vẫn đang nở nụ cười, nhưng gương mặt dưới ánh đèn càng lúc càng tái nhợt, Tiêu Túc nhìn thấy vậy lo lắng dựng lên, mỗi mấp máy muốn nói gì đó, Dạ Mạc Thâm nâng tay lên, ý bảo hằn chớ có lên tiếng.
Không có cách nào, Tiêu Túc chỉ có thể đem lời nói bên môi nuốt ngược trở lại.
" Vì sao không thể?"
"Anh đi ra ngoài cùng Tiêu Túc cả ngày rồi, đưa Tiêu Túc trở về khách sạn em không nói làm gì, nếu anh nửa đường bỏ lại cậu ấy về đây, như vậy...không hay cho lắm. Cho nên, anh cứ ngủ ở bên ngoài đi."
Đôi mắt đen như mực của Dạ Mạc Thâm ánh lên ý cười.
Quả nhiên, khi anh cứ bắt đầu đầu được một tốc lại muốn tiến một thước, cô sẽ lui lại về sau.
Đây mới là biện pháp tốt nhất đối phó với cô. Chỉ cần chủ động một chút, con thỏ kia cứ như bị giẫm phải đuôi rồi nhảy về phía sau.
"Không mong anh về sao?"
" Vâng, nhớ ở bên ngoài chăm sóc chính mình, chỉ cần ngày mai nhớ trở lại ăn cơm."
Nói xong, Hàn Mộc Tử nhanh chóng cúp điện thoại, vì sợ anh nói thêm một câu cô sẽ đổi ý.
Sau khi cúp máy, Hàn Mộc Tử nhìn điện thoại thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, cô cảm thấy mình cúp máy quá nhanh, đáng lẽ lúc này cô nên nói với Dạ Mạc Thâm, bảo anh sáng mai đi đón Đậu nhỏ về nhà.
Bây giờ không thể gọi lại cho anh nữa, chỉ có thể từ bỏ, đợi ngày mai gọi lại đi.
Mà bên kia
Khi Dạ Mạc Thâm cúp điện thoại, nụ cười trên mặt cùng đáy mắt đều biến mất, cả người mệt mỏi không chịu nổi, nhắm mắt lại, Tiêu Túc nhìn thấy cảnh này không nhịn được thở dài một hơi.
Cho nên vừa rồi anh cảm thấy lúc cậu Dạ nói chuyện với cô chủ âm thanh còn có chút sự sống đều là giả bộ sao?
Cậu Dạ biết được, cô chủ nhất định lo lắng cho anh, nói cách khác, cô nhất định không muốn anh chạy xe vài vòng đêm khuya thế này, phải nói thủ đoạn này thật cao thâm.
Chẳng qua, công sức bỏ ra quá lớn.
Tiêu Túc liếc mắt nhìn thấy sắc mặt khó coi của Dạ Mạc Thâm, liền gia tăng tốc độ.
Cả đêm, Hàn Mộc Tử không thể nào ngủ được, bởi vì ban ngày ngủ quá nhiều, buổi tối không buồn ngủ, hơn nữa cô lo lắng Tiểu Nhan ngủ một mình trong phòng không biết có sao không, cho nên lặn lộn rồi tỉnh lại, đứng dậy đi xem Tiểu Nhan.
Chạy tới chạy lui hai lần, mỗi lần vào đều thấy
Tiểu Nhan ngủ rất ngon, hô hấp vững vàng, tim đập và mọi thứ đều bình thường, đặc biệt ngoan ngoãn, không có động đậy tới lui.
Hàn Mạt Tử nghĩ, chẳng lẽ đây là tác dụng của rượu? Cho nên Tiểu Nhan mới ngủ ngon như vậy.
Sau khi nhìn nhìn thêm lần nữa, Hàn Mạt Tử quyết định Tiểu Nhan ngủ ngon như vậy, cô có thể trở về yên tâm đi ngủ, không quay lại nữa, không ngờ vừa định trở về thì đã đụng phải Hàn Thanh đang đứng ở cửa.
" Em trở về ngủ đi, anh đứng đây chăm sóc cho."
Có lẽ là trong lòng tức giận với Hàn Thanh, nhưng lại không có chỗ xả, Hàn Mộc Tử chỉ có thể khó chịu mà mở miệng nói: " Không tốt lắm đi? Dù sao thì nam nữ khác biệt, để anh ở đây chăm sóc cô ấy không tốt cho lắm."
Hai người không phải bạn trai bạn gái của nhau, cũng không phải họ hàng. Nghe xong, Hàn Thanh nhíu mày: " Nam nữ ở riêng với nhau thì mới tính, cô ấy giờ đang sinh bệnh, em lại mang thai. Trong nhà chỉ có mỗi anh, em không cho anh chăm sóc, cứ để người phụ nữ có thai như em nửa đêm chạy đi chạy lại?"