Tống An đã ra lệnh đuổi khách, kết quả hai người vẫn giống như hai bức tượng đứng tại chỗ không nhúc nhích, bọn họ không rời đi, thì cô cũng không có cách nào mở cửa được.
"Ông lão, ông không thể hả? Tôi đã bảo ông đi rồi, ông vẫn ngồi trong này làm cái gì?”
Uất Trì Kim ho nhẹ một tiếng, Vu Ba liền phản ứng lại, bước lên một bước cười tủm tỉm mà giải thích.
"Là như vậy thưa cô An, chúng tôi đã gọi điện cho cậu chủ Thâm, cậu chủ Thâm mãi không chịu nghe máy, đêm ba mươi năm nay tôi và ông cụ đều rất lo lắng cho cậu chủ Thâm, vì vậy phải qua đây xem một cái "
Nghe lười này, Tống An nhíu mày: "Sau đó thì
sao?"
Vu Ba cười hắc hắc hai tiếng.
"Ý của ông chủ là muốn nhìn thấy cậu chủ Thâm bình an, thì ông chủ sẽ rời đi." "Hừ." Tống An cười nhạo một tiếng: "Không thấy được thì sao? Có phải là không thấy được thì ở II lại đây luôn không?"
Uất Trì Kim: ". Ba chỉ đang ở đây để đợi cháu ngoại ba quay lại thôi, có vấn đề gì sao? An?"
Tống An còn định nói thêm gì nữa, nhưng bên Hàn Mộc Tử nghe được tiếng gì đó, cô vội vàng ngăn Tống An lại, chủ động tiến lên. "Không có vấn đề gì đâu ạ, ông ngoại, vậy
cháu mở cửa, ông vào nhà đi."
Cuối cùng cũng nghe được một câu xuôi tay, Uất Trì Kim cũng kiêu ngạo mà hừ một tiếng: "Xem như là cô thức thời!"
Trong lòng Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiến lên đi mở cửa cho Uất Trì Kim và Vu Ba đi vào trong, Tiểu Nhan cũng đi theo chuồn mất vào trong, Hàn Mộc Tử phát hiện Tổng An đang đứng ở trước cửa, vẻ mặt không vui.
"Di oi?"
"Cháu để ông ta vào nhà để làm gì? Hôm nay là ba mươi tết, để ông ta ở lại đây không phải là tự mình tìm khó chịu à?"
"Dì à, đừng có tức giận." Hàn Mộc Tử ôm lấy tay bà ấy, nhẹ giọng: "Dì cũng biết hôm nay là đêm ba mươi cuối năm rồi, để một ông lão đứng ngoài cửa như vậy, sẽ rất cô đơn lẻ loi."
Nghe thấy vậy, Tổng An ngẩn ra, từ lời nói của
Hàn Mộc Tử mà tưởng tượng ra bộ dáng cô đơn lẻ loi của Uất Trì Kim mà đứng trong căn phòng lớn, trước mắt bày ra vô số đồ ăn, nhưng mà bên cạnh lại không có một ai để nói chuyện.
Cảnh tượng này, thực sự là có chút đáng
thương.
Nhưng mà nếu như là ông lão này, Tống An mới không thèm cảm thấy đáng thương cho ông ta, rõ ràng Uất Trì Kim rất đáng hận.
Dù sao, người đáng thương cũng có chỗ đáng
ghét.
Ông ta lại trở nên đáng thương như vậy, cũng là do ông ta tự làm ra, nếu như trước đây ông ta không làm những việc như vậy, bà ấy và chị cũng không rời đi.
Nghĩ đến Tống Tâm, biểu cảm của Tống An liền trở nên u ám, mấy cảm giác đáng thương kia đề không còn nữa, bà ấy buông mi mắt xuông, lạnh giọng: "Ông ta thì có gì mà đáng thương cơ chứ? Chị dì nằm dưới đất vừa lạnh vừa băng, càng đáng thương hơn."
Chị
Hàn Mộc Tử ngẩn người, Tống An nói đến chắc là Dạ Mạc Thâm, cũng là mẹ chồng của cô. Hơn nữa nhắc đến Tổng Tâm, khí tức trên người Tống Tâm liền trở nên khác thường, Hàn Mộc Tử cũng không dám nói gì nữa, chỉ có thể nhỏ tiếng mà giải thích: "Xin lỗi dì, cháu không cố tình cho ông ấy vào đâu, cháu chỉ cảm thấy là giữa người thân với nhau, dù sao cũng có sự quan hệ huyết thống"
Nghe thấy trong giọng Hàn Mộc Tử có chút tự trách mình, Tống An mới lấy lại tinh thần.
"Quên đi, cứ như vậy đi."
Bà ấy đi vào trong, Hàn Mộc Tử đứng đó trong chốc lát cũng đi theo vào trong.
Cô giúp việc vốn đang ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng mà vì năm mới, cho nên Tống An cho cô ấy về nhà trước, định tự mình xuống bếp, chuẩn bị lầu.
Nhưng mà bây giờ thì sao? Uất Trì Kim cũng ở đây, Tống An thực sự là không có tâm tình để làm.
Hơn nữa Dạ Mạc Thâm còn đang ở trong bệnh viện, lại càng không có hứng.
Sau khi ông cụ ngồi xuống, nhìn nhìn xung quanh, không phát hiện ra bóng dáng Dạ Mạc Thâm, lại trầm giọng hỏi: "Thâm đi đâu rồi?"
Tống An trực tiếp ngồi xuống trước mặt ông ta, lạnh giọng nói: "Đi đầu liên quan gì đến ông? Ông không phải là muốn đợi nó sao? Vậy thì cứ ngồi đây đợi đến lúc nó về là được rồi, đừng hỏi thêm gì nữa."
Thái độ của bà ấy hoàn toàn khó chịu, làm cho Uất Trì Kim nghẹn nin, nhưng lại không dám nói câu nào nặng lời với bà ấy, khóe môi giật giật, sau đó nhìn sang hướng Hàn Mộc Tử.
Hàn Mộc Tử đang thu dọn bát đứa, lúc cảm giác được ánh mắt của Uất Trì Kim đang hướng qua đây, cô mới mở miệng: "Ông ngoại, chú Vu, mọi người chưa ăn cơm đúng không?"
Vu Ba xoa xoa tay mình, cười híp mắt gật đầu.
Uất Trì Kim không muốn nói gì, ánh mắt lại dời sang Tống An, cuối cùng phát ra một tiếng hừ nhẹ từ mũi.
Quả nhiên, Tống An còn chưa kịp nói gì, Hàn Mộc Tử đã nói: "Vậy thì đúng lúc lắm, bọn cháu định chuẩn bị ăn cơm tất niên, ông ngoại và chú Vu ăn cùng bọn cháu đi?"
Uất Trì Kim nhíu mày, lúc còn đang rối rắm không biết phải trả lời như thế nào, Vu Ba liền thuận theo mà gật đầu: "Được, vậy vất vả mợ chủ nhỏ rồi."
Cách xưng hô trong lời nói của ông ấy làm cho Uất Trì Kim nhíu chặt mày hơn.
Tên Vu Ba này xảy ra chuyện gì vậy? Bản thân mình còn chưa chấp nhận Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm đến với nhau, ông ấy đã chủ động gọi là mẹ chủ nhỏ rồi sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Uất Trì Kim sắc lẹm như đạo mà liếc Vụ Ba một cái
Vu Ba cảm thấy được ánh mặc sắc như đạo đang hướng về phía mình, ông cũng không thấy sợ, vui cười mà nói với Hàn Mộc Tử.
Với hiểu biết của ông ấy về ông chủ, lúc này ông ta chắc chắn không dám nói mình gì đâu, hơn nữa ông ấy gọi như vậy, cũng không có gì sai trái.
Mợ chủ nhỏ cũng đã mang thai rồi, nếu như còn chia rẽ nữa, vậy thì quá là tàn nhẫn rồi.
Tiểu Nhan đứng cạnh Hàn Mộc Tử giúp chuẩn bị đồ đạc, nhìn thấy hai người đang ngồi ở phòng khách, hạ giọng mà nói chuyện với Hàn Mộc Tử.
"Lúc ăn cơm, có thể có đánh nhau không vậy?"
Hàn Mộc Tử nhìn qua phòng khách một cái, nhịn không được mà cong môi: "Chắc là không có đâu, hơn nữa cho dù có đánh nhau, cũng không đánh cậu với tớ đâu."
Tiểu Nhan: "... Cậu nói gì thế cơ chứ!"
"Yên tâm đi, cậu không nhìn ra hả? Ông ngoại của Mạc Thâm đối với dì là nói gì nghe nấy hay sao, căn bản không dám nói một lời nặng nào, đánh không lại đâu."
Nghe Hàn Mặc Tử nói như vậy, Tiểu Nhan liền cẩn thận quan sát thêm một chút, phát hiện hình như thực sự là giống như cô nói thật.
Nhìn thấy vậy, Tiểu Nhan cũng thở phào một hơi, nhưng vẫn lo lắng thay Hàn Mộc Tử.