Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 909: Ba nói ai là con hoang?



Vấn đề này, Hàn Mộc Tử hỏi một cách gian nan, giọng nói như bị ách lại trong cổ họng không phát ra ngoài được.

Dạ Mạc Thâm nhìn khuôn mặt tái nhợt như trong suốt của cô cười: "Anh không xứng được biết sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Mộc Tử không nói gì, cô không biết làm sao để giải thích chuyện này với Dạ Mạc Thâm, cô có dự cảm anh có thể sẽ biết, nhưng quả thực chưa chuẩn bị xong anh biết rồi thì làm sao.

Nhìn cô bỏ tay bỏ chân đứng ở đó, một câu cũng nói không ra, đôi mắt màu đen của Dạ Mạc Thâm chợt hiện lên vẻ thất vọng, lạnh giọng: "Nếu như anh không hỏi, có phải em vẫn sẽ gạt anh không?"

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không phải..." "Anh nhìn rất dễ gạt sao? Giống một tháng ngu?"

Anh đứng lên từ trên ghế sô pha, thân thể cao lớn ép tới gần Hàn Mộc Tử, hơi thở quanh người đều bao phủ Hàn Mộc Tử.

Thấy bộ dáng này của anh, Hàn Mộc Tử có chút sợ, bước chân theo bản năng lui về phía sau.

Nhưng động tác này càng làm cho Dạ Mạc Thâm nghĩ cô sợ anh, lập tức liền bị kích thích, chợt híp mắt lại, từng bước tới gần cô, cho đến khi Hàn Mộc Tử không còn đường lui, phía sau lưng đã đụng phải mặt tường lạnh lẽo cứng rắn.

"Anh, anh bình tĩnh một chút, em không có lừa anh, anh... A..." Hàn Mộc Tử còn chưa nói hết, cổ tay đã bị Dạ Mạc Thâm dùng lực mạnh giữ lại, sau đó đặt lên trên đỉnh đầu: "Không gạt tôi? Vậy em nói cho tôi biết, đứa bé trong bụng là có chuyện gì? Hôm đó tôi chỉ đụng vào em, em liền mang thai? Còn là thai ba tháng?"

Hàn Mộc Tử: "..."

Thì ra anh đã biết rõ ràng rồi.

Không chỉ biết cô mang thai, ngay cả cô mang thai bao lâu đều biết.

"Thì ra... Lúc anh ở bệnh viện đã biết, vậy vì

sao anh..."

"Vì sao đến bây giờ mới nói, đúng không?" Dạ Mạc Thâm cười lạnh tiếp lời cô, sắc mặt của Hàn Mộc Tử càng trở nên khó coi.

Thì ra anh ấy đều hiểu rõ tâm tư của mình.

Dạ Mạc Thâm nhìn người phụ nữ có khuôn mặt tinh xảo trước mắt, đến lúc này rồi, ánh mắt của cô vẫn sạch sẽ như nước, không có một chút tạp chất, cô nói mình không lừa anh, kêu anh bình tĩnh.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện cô mang thai, nghi ngờ không phải con của anh, mà cô lại cực kỳ thương tiếc đứa bé kia.

Kết hợp với dáng vẻ lần đầu tiên cô gặp anh, Dạ Mạc Thâm đã cảm thấy sự ghen tuông đang đốt sạch lý trí của anh không còn lại gì.

Trước đó anh vẫn nói với mình, anh phải tin cô cho dù là nguyên nhân gì.

Nhưng bây giờ nhìn thấy cô trân trọng đứa bé trong bụng như thế, còn lộ ra ánh mắt dịu dàng. Dạ Mạc Thâm thừa nhận mình ghen tuông tới

điên rồi.

"Nói cho tôi biết, đứa bé rốt cuộc là của ai? Em tiếp cận tối, có phải có mưu đồ khác không? Lần đầu gặp mặt em nói là nhận lầm người, có phải bởi vì tướng mạo của tôi giống với ba đứa trẻ, em coi tôi thành kẻ thay thế?"

Giọng nói của anh càng lúc càng lớn, tâm trạng cũng càng ngày càng kích động.

Hàn Mộc Tử chỉ cảm thấy cổ tay của mình sắp bị bóp gãy rồi, cô đau đến toát ra mồ hôi lạnh, chỉ có thể nói với Dạ Mạc Thâm: "Trước tiên anh bình tĩnh chứt có được không?"

Bình tĩnh? Làm thế nào để bình tĩnh? Hiện tại Dạ Mạc Thâm còn có ý nghĩ muốn kéo cô cùng xuống địa ngục với mình.

Sức lực của anh càng ngày càng mạnh, ánh mắt là sự hung ác cùng sự âm u.

"Nói, đứa con hoang kia có phải em vẫn muốn giữ không?"

Lúc Hàn Mộc Tử đau đến không chịu được, đột nhiên một giọng nói non nớt tràn ngập lửa giận vang lên.

"Này!"

Lúc Dạ Mạc Thâm cầm tay của Hàn Mộc Tử, lý trí đã bị đốt cháy hết, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói một đứa bé.

Anh sửng sốt trong nháy mắt, quay đầu lại, nhìn về phía âm thanh kia.

Một đứa bé đứng trước mặt anh. Gương mặt đó

Dạ Mạc Thâm ngây ra tại chỗ, đầu óc trống rỗng trong nháy mắt.

Đậu Nhỏ đứng ở đó, đột nhiên ngoắc ngón tay với Dạ Mạc Thâm, ý bảo Dạ Mạc Thâm ngồi xổm xuống.

Người đàn ông cao lớn như bị trúng lời nguyền, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống trước mặt Đậu Nhỏ.

Thấy Dạ Mạc Thâm ngồi xổm xuống, Đậu Nhỏ liếc khoảng cách một cái, hình như chưa đủ, vì vậy khẽ cười nói: "Thấp hơn một chút."

Lời của thằng bé như có ma lực vậy, Dạ Mạc Thâm nghe vậy ngơ ngác mà cúi thấp đầu.

Đậu Nhỏ nhìn thoáng qua khoảng cách này, cảm thấy không sai biệt lắm.

Cậu bé nằm chặt quả đấm nhỏ của mình, sau đó lại buông ra, có lẽ cảm thấy không kém bao nhiêu, trực tiếp đập một cái vào đầu của người đàn ông trước mắt, giọng nói trẻ con vào lúc này đầy phẫn nộ!"

"Ba thối, ba nói ai là con hoang?"

Tiểu Nhan và Tiêu Túc tránh ở phía sau thấy một màn như vậy, trong nháy mắt sợ ngây người.

Lúc Hàn Mộc Tử thấy Đậu Nhỏ, cũng vô cùng kinh ngạc, cho là mình đang nằm mơ, nếu không thắng bé vốn ở trong nước xa xôi tại sao đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của mình chứ?

Nhưng khi Dạ Mạc Thâm ngơ ngác nghe lời

thắng bé nói mà ngồi xổm xuống, lúc thằng bé vô một cái vào đầu Dạ Mạc Thâm, phát ra âm thanh, đã kéo thần trí của Hàn Mộc Tử trở lại.

Cô lấy lại tinh thần, mới ý thức được... Những gì vừa xảy ra trước mắt đều là thật.

Đậu Nhỏ

Sao cậu bé... Đột nhiên tới đây?

Lực của cái đánh này không tính là lớn, nhưng vỗ vào đầu Dạ Mạc Thâm cũng có chút đau, Dạ Mạc Thâm mới ý thức được vừa rồi mình không phải nằm mơ.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, vừa cảm nhận rõ ràng đau đớn truyền tới, vừa nhìn đứa bé có bộ dáng giống như đúc với mình.

Là ai?

Sao lại giống anh như thế?

Chờ đã...

Vừa rồi cậu bé, hình như gọi mình một tiếng

ba?

Dạ Mạc Thâm nguy hiểm mà nheo mắt lại, một giây kế tiếp trực tiếp đưa tay bóp vai Đậu Nhỏ lại, cẩn thận nhìn cậu bé.

"A, ba thổi, mau buông tay cho con!"

Vai Đậu Nhỏ bị lực mạnh nằm, chợt cảm thấy bị đau, tức giận đến nỗi cậu bé kêu lên bộ bộ: "Vừa rồi có phải ba cũng nằm tay mẹ thế này không? ba thật là hư! Con phải nói với mẹ, không để cho mẹ đi với ba nữa! Con cũng không cần người ba này nữa!"

chapter content


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv