Nếu Dạ Mạc Thâm đang trốn tránh, điều này có nghĩa là anh ấy đã biết?
Đúng vậy, đây là bệnh viện, có cái gì giấu diếm được?
Chỉ cần bác sĩ nói một câu, mọi thứ cô che giấu bấy lâu nay đều phơi bày ra ngoài. Ngay sau đó, Dạ Mạc Thâm rót một ly nước đưa cho cô.Hàn Mộc Tử yên lặng nhận lấy ly nước ấm, nhưng suy nghĩ lại cứ miên man, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ, Tống An đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy tình hình trong phòng bệnh, Tống An đặt túi trên bàn, nói nhỏ: “Mộc Tử, cháu tỉnh rồi à?" “Dì nhỏ."
Dạ Mạc Thầm cũng chào Tống An, sau đó đứng dậy nhường vị trí cho Tổng An, bà ấy liền ngồi xuống mép giường rồi quay lại nhìn lại Dạ Mạc Thâm. “Cháu đi gọi điện thoại.”
Có lẽ là thấy hai người có chuyện muốn nói, Dạ Mạc Thâm trực tiếp lên tiếng, cầm lấy điện thoại di động, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Tống An nhìn Dạ Mạc Thâm rời khỏi phòng bệnh, bà ấy đứng dậy đi tới cửa, chắc chắn rằng Dạ Mạc Thâm đã rời mới quay người đi về phía Hàn Mộc Tử. “Dì nhỏ!”
Hàn Mộc Tử đặt ly nước trong tay xuống bàn bên cạnh, lo lắng gọi bà: “Mạc Thâm anh ấy..." “Dì biết cháu muốn hỏi gì, dì cũng đang suy nghĩ về điều đó. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tống An cũng không lan man, cứ thế đi thẳng vào vấn đề.
Nghe thế, Hàn Mộc Tử vô cùng sửng sốt: “Dì nhỏ, dì cũng vậy... “Ừ” Tống An gật đầu.
Hóa ra Tống An cũng giống cô, cũng không biếtDạ Mạc Thâm liệu có biết hay không? “Trong lòng cháu nghĩ như thế nào, nếu như có ý định thử nó, vậy thì cháu phải chuẩn bị đem hết mọi chuyện phơi bày ra, chuẩn bị gánh chịu hậu quả...... Cháu đã nghĩ tới điều này chưa?”
Hàn Mộc Tử rũ mắt xuống: "Cháu... cháu trước đây chưa từng có nghĩ đến những chuyện này, quá đột ngột. “Vậy cháy chỉ là chưa nghĩ tới thôi. Kỳ thực, hiện tại mọi chuyện rất đơn giản. Chỉ có hai khả năng xảy ra. Cái đầu tiên, có thể nó đã biết được tin tức từ bác sĩ, nhưng lại không để lộ ra ngoài. Về phần nó sẽ làm gì, chúng ta bây giờ không biết. Nhưng với tính cách của Dạ Mạc Thâm, cháu biết rõ hơn dì nên dì sẽ không nói gì thêm. Cái thứ hai, có khả năng là nó chưa biết về chuyện đó, cháu có thể tiếp tục che giấu nhưng giấu tới khi nào thì không biết được. Dù sao thì cháu hãy suy nghĩ cho rõ ràng chuyện này.” "Da."
Sau khi cả hai nói xong, họ im lặng.
Thành thật mà nói, nếu lúc nãy Dạ Mạc Thậm không đột ngột đứng dậy đi rót nước, thì có lẽ cô đã nói hết mọi chuyện.
Nói thì nói, nhưng bây giờ sao?
Để cô lại đi nói, sợ rằng cô không có đủ dũng khí.
Ai, đúng là có một số việc phải được thực hiện ngay sau khi đã quyết định, qua thời gian và địa điểm lúc đó sẽ rất khó để lấy can đảm.
Dạ Mạc Thâm gọi điện xong thì quay lại, khi bướcvào trên tay còn cầm theo một chiếc túi, bên trong là một số đồ dùng vệ sinh do anh bảo người khác chuẩn bi.
Hàn Mộc Tử nhìn anh sắp xếp mọi thứ gọn gàng, anh đi tới thấy cô uống hết nửa ly nước, liền hỏi: "Em có gì không thoải mái không? Anh gọi bác sĩ giúp em?"
Tổng An cũng không tiện ở đây mãi liền đứng dậy: “Mộc Tử không sao rồi nên dì về trước đây, Mạc Thâm, Mộc Tử liền nhờ cháu chăm sóc.” "Da."
Sau khi Tống An rời đi, trong phòng chỉ còn lại Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm.
Trong phòng có một sự im lặng kỳ lạ, Hàn Mặc Tử cảm thấy mình nên nói gì đó để giảm bớt bầu không khí cứng nhắc. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Hàn Mộc Tử ngẩng đầu nhìn anh. “Cái đó………….
Mí mắt Dạ Mạc Thâm chuyển động, anh đi tới ngồi xuống mép giường: “Ừ.” “Đoan Mộc Tuyết, cô ta...”
Chuyện ước hẹn ở khách sạn lần trước với Đoạn Mộc Tuyết, cô vẫn nhớ như in, nhưng sau này Đoan Mộc Tuyết có vẻ như đã thay đổi ý định, trực tiếp đẩy cô xuống lầu.
Trong thỏa thuận giữa hai người, Đoan Mộc Tuyết đã vi phạm thỏa thuận, cho nên... bản thân cô cũng không cần phải giữ những lời hứa trước kia, chỉ là cô không biết hiện tại tình hình của Đoan Mộc Tuyết nhưthế nào. “Chuyện này sẽ giao cho George xử lý.
Dạ Mạc Thâm miêu tả đơn giản rồi bước tới đắp chăn cho cô: “Em cứ nghỉ ngơi thật tốt, đừng lo lắng về những chuyện này, sau này anh nhất định sẽ không để em phải chịu những vết thương vô ích này.” Tay Dạ Mạc Thâm theo bản năng chạm vào má cô, nhẹ nhàng vén tóc lại cho cô. Hàn Mộc Tử cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của lòng bàn tay liền vô thức vươn tay nắm lấy anh, sau đó áp má anh vào lòng bàn tay của anh.
Dạ Mạc Thâm thấy thế liền hơi sững sờ, nhìn Hàn Mộc Tử đang nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi tối lại.
Vừa rồi anh đi gặp bác sĩ, vì không tin tưởng nên có hỏi thăm một số chuyện.
Bác sĩ nói với anh Mộc Tử thực sự đã mang thai. Hơn nữa, đứa trẻ đã được ba tháng tuổi. Ba tháng...
Từ khi cô xuất hiện đến lúc họ ở chung một chỗ chỉ mất hơn một tháng.
Hàn Mộc Tử đột nhiên cảm thấy trong tay trống rỗng, vừa mở mắt ra đã thấy Dạ Mạc Thâm rút tay lại, Hàn Mộc Tử sững sờ: “Sao vậy?"
Dạ Mạc Thâm nói: “Tay anh hơi lạnh sẽ ảnh hưởng đến em.
Bởi vì vừa rồi anh đi ra ngoài, trong tay còn cầm một thứ gì đó, nhiệt độ trong tay thật sự không cao lắm, nhưng Hàn Mộc Tử không để ý cái đó.