Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 858: Không giả vờ ngù?



Trong bóng tối không hề có một chút thanh âm.

Hàn Mộc Từ nhắm mắt lại không thấy gì, lỗ tại cũng không nghe thấy bất luận tiếng động gì, ngoại trừ tiếng đóng cửa vừa nãy thì không còn âm thanh gì khác.

Chẳng lẽ Dạ Mạc Thâm không vào.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hàn Mặc Tử lập tức mở mắt.

Kết quả vừa mở mắt, cô lập tức thấy được một gương mắt đẹp trai gần ngay trong gang tấc, Hàn Mộc Từ giật này mình, suýt nữa kêu thành tiếng.

Thế nhưng tốc độ của Dạ Mạc Thâm cũng rất nhanh, trước khi cô kịp kêu thành tiếng, anh đã củi người chiếm lấy đôi môi của cô, "Um."

Hàn Mặc Từ trừng to hai mắt, vô ý thức đưa hai tay đẩy anh. Ngàn phòng vạn phòng, không ngờ rằng anh vẫn chạy đến trước mặt có bắt cô, hơn nửa còn không một tiếng động, người này.... Là ma quỷ sao?

Đại khái tầm mười mấy giây sau, Dạ Mạc Thâm mới lui ra, khản giọng nói: “Làm sao, không giả vờ ngủ nữa à?"

Hàn Mộc Từ cảm giác cả môi và mặt mình đều nóng lên, một cái là bị hỗn đau, một cái là bị xấu hổ, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh một cái, mặc kệ trong bóng tối Dạ Mạc Thâm có thấy được hay không, giọng điệu tức giận nói: “Em mới không giả vờ ngủ.

Vừa dứt lời, cô cảm nhận được phải trước mặt truyền đến tiếng cười, tiếng nói mang theo chút khán khăn, giống như là thanh âm phát ra từ cổ họng sau khi say rượu, nghe vô cùng gợi cảm và quyến rũ. “Thật sao?"

Hàn Mộc Tử cảm giác được vị trí bên người lần xuống, thế mà Dạ Mạc Thầm lại trở mình nằm xuống bên cạnh cô, mỗi anh di sát lại gần tại cô. "Lần sau nếu giả vờ ngủ, nhớ khống chế tần suất hô hấp của mình."

Hàn Mộc Tử: " “Cả hộ hấp lẫn nhịp tim đều nhanh như vậy, em nghĩ muốn lừa ai

Thấy cô không đáp, bàn tay dư rơi vào khuôn mặt của cô, không buông tha: "Hừm?"

Lòng bàn tay của anh vô cùng nóng, đặt ở trên mặt cô giống như một vách tưởng nóng hổi, động tác của Dạ Mạc Thâm là khiến cô nghiêng người về phía anh.

Hàn Mộc Từ không muốn đối mặt với anh, nếu không lát nữa chắc chắn sẽ bị chiếm tiền nghĩ.

Thế là cơ thể có vặn vẹo uốn éo, trực tiếp nghiêng người đưa lưng về phía Dạ Mạc Thâm.

Người phải sau cử động, nhanh chóng nhích lại gần cô, phát hiện anh càng ngày càng di đến gần, cô dùng cùi chỏ chọc vào anh: "Anh cách xa em ra một chút

Ngay khi củi trở của cô đụng vào anh, anh lùi lại một cái tượng trưng, sau đó lại nhanh chóng nhích đến gần, ôm lấy cô từ sau lưng, cho dù cô có dùng cùi chỏ chọc anh như thế nào thì anh cũng không lui ra.

Hô hấp nóng bỏng ở ngay bên tai cô, anh vừa mới tắm rửa không bao lâu, trên người vẫn còn mang theo hơi nước, nhiệt độ trong phòng rất cao, hai người nằm dựa chung vào một chỗ, trên người nhanh chống xuất hiện một tầng mô hỏi mỏng. Anh làm gì vậy?" Hàn Mặc Tử nóng nảy, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không ngừng đây người phải sau. “Lời vừa nãy anh nói ở ban công, em nghe thấy

Đúng là nghe thấy được, trong lòng Hàn Mặc Tử yên lăng trả lời, đột nhiên cô cảm giác được có chỗ không thích hợp, cô vội vàng nói: “Anh nói chuyện, đừng có động tay động chân...

Cô đè bàn tay không an phận đang sở loạn của anh.

Vừa rồi cô mới ngây người một chút, thế mà bà tay anh đã sở tới cổ áo của cô, mưu toan cởi cúc áo của cô.

Quả nhiên đàn ông chỉ có mỗi cái đức hạnh như vậy!

Bình thường thì nhìn lạnh lùng cấm dục, vừa lên giường cái là lại lộ nguyên hình.

Hàn Mộc Từ cảm thấy nhiệt độ cơ thể đều tăng lên, còn tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ không ồn, có chỉ có thể vôi vàng lên tiếng nói: "Nếu như buổi tối anh còn ở dây, như vậy ấn tượng của ông ngoại anh đối với em sẽ càng kém thêm."

Quả nhiên, động tác của Dạ Mạc Thăm dừng lại, nhưng mà chỉ là dừng lại, sau đó lại nhanh chóng tiếp tuc. "Không quan trọng, một ngày nào đó sẽ thay đổi. Hình như anh đã hơi không kiên nhẫn.

Hỗ hấp của Hàn Mộc Tử cũng có chút hơi rung động, liều mạng bắt lấy tia lý trí cuối cùng: "Thế nhưng em vẫn chưa chuẩn bị kỹ càng, quá nhanh!"

Động tác của Dạ Mạc Thâm dừng lại, sau đó anh ngừng lại.

Đếm số ngày hai người ở bên nhau, quả thực là không nhiều.

Nếu như không phải cô thay đổi chỗ ở, hai người cũng sẽ không nằm chung một chỗ nhanh như vậy, mà bây giờ anh lại không khống chế nổi mình.

Nghĩ tới đây, Dạ Mạc Thâm nhắm mắt, trong lòng yên lặng nói, vẫn là làm người trước đi.

Quả thật là quá nhanh.

Phát hiện ra động tĩnh của người phải sau, cuối cùng Hàn Mộc Tử cũng thở phào một hơi, không ngờ rằng câu nói này còn có hiệu quả tốt hơn ông ngoại.

Chẳng lẽ trong lòng của anh, quan điểm và suy nghĩ của ông ngoại hoàn toàn không quan trọng sao?

Đối với anh mà nói, cái nhìn của cô quan trọng hơn,

Nghĩ tới đây, trong tim Hàn Mặc Từ cảm thấy ấm áp, nhưng mà nhiệt độ cơ thể vẫn đang tăng lên, Hàn Mộc Tử thực sự buồn bực, di chuyển người cách xa anh ra. “Đừng nhúc nhích"

Người nào đó khẽ rên một tiếng, giọng điệu mang theo chút nghiến răng nghiến lợi: “Nếu như hôm nay em muốn ngủ ngon "

Hàn Mặc Tử:

Đây là đang uy hiếp cô sao? Rõ ràng chính là thế, nhưng mà cho dù là uy hiếp, Hàn Mộc Tử vẫn ngoan ngoãn không dám cử động, ban đầu cảm thấy được anh ôm ngủ có chút khó chịu, nhưng mà khi ý thức anh thật sự không làm gì mình, trái tim Hàn Mộc Tử buông lỏng, cơn buồn ngủ ập tới, cô không khống chế nổi mi mắt mà ngủ thiếp đi.

Nghe thấy hô hấp của người trong ngực trở nên ổn định, Da Mạc Thâm không nhịn được cười khổ một tiếng.

Thật là một người phụ nữ không tìm không phổi, Anh thì đang chịu giày vò, thế mà cô có thể nhằm mắt ngủ thiếp đi Biết vậy, anh không nên ở lại,

Cho dù có ở lại, thì cũng không nên nằm chung với cô. không biết qua bao lâu, sau khi Dạ Mạc Thâm xác đỉnh Hàn Mộc Tử đã ngủ say không bị đánh thức, anh chậm rãi đứng dậy đi vào trong phòng tắm.

Sau khi Đoan Mộc Tuyết rời giường thì nghiêm túc trang điểm cho mình, hôm nay cô ta cố ý mặc một bộ quần áo đơn giản, thật ra kiểu quần áo đơn giản như vậy trong tủ cô ta không có, là do hôm qua cô ta bảo người chuẩn bị cho mình.

Bởi vì cô ta nhìn thấy quần áo của Hàn Mộc Tử luôn rất đơn giản phóng khoáng, còn cô ta ăn mặc đẹp như vậy, nhưng từ xưa đến nay anh Mặc Thâm chưa từng nhìn cô ta thêm một cái.

Có khả năng, anh Mặc Thâm thích kiểu ăn mặc đơn giản và phóng khoảng như vậy?

Cho nên cô ta muốn thử một chút, nếu như anh Mặc Thâm nhìn cô ta nhiều thêm một cái thì chính là có hiệu quả

Sau khi ăn mặc đơn giản phóng khoảng xong, cô ta cũng trang điểm rất là nhạt.

Cô ta nhìn bộ dạng đơn giản phong khoảng của mình ở trong gương, Đoan Mộc Tuyết đắc ý mang theo túi xách, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa mở cửa ra liên nhìn thấy Đoàn Mộc Trạch từ trên cầu thang đi xuống.

Nhìn thấy Đoan Mộc Trạch, Đoan Mộc Tuyết trong tiềm thức muốn tránh đi

Anh ngờ Đoan Mộc Trạch lại trực tiếp nọi cô ta. "Tiểu Tuyết."

Đoan Mộc Tuyết đành phải dừng bước, nở một nụ cười xán lạn: “Anh, chào buổi sáng. “Chào buổi sáng, làm sao hôm nay lại ăn mặc đơn giản như vậy?" Nhìn thấy Đoan Mộc Tuyết đột nhiên thay đổi cách ăn mặc, Đoan Mộc Trạch cảm thấy có chút quen mắt, cách ăn mặc này hình như anh đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Thoáng chốc, trong đầu Đoan Mộc Trạch xuất hiện một khuôn mặt lạnh lùng của một người phụ nữ.

Là cô ấy, Đoan Mộc Trạch nhíu mày, Tiểu Tuyết biết Dạ Mạc Thâm thích Hàn Mộc Tử, cho nên cố gắng ăn mặc giống với phong cách của Hàn Mộc Từ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv