Cô Vợ Đánh Tráo

Chương 849: Lại gặp mặt rồi



Mặc dù ý là như vậy, nhưng chị Lâm cũng sẽ không nói quá khó nghe.

Cô ấy mim cười: "Công ty chúng tôi chỉ là không muốn làm cho cô Đoan Mộc chịu tủi thân mà thôi, cũng không có không cho cô vào công ty."

Đoan Mộc Tuyết vung ta lên, bộ dạng hiển dịu, nịnh nọt hồi nãy trong nháy mắt liền biến mất: “Tôi không thèm sợ tủi thân, chị cứ xếp cho tôi bừa một vị trí là được, ông cụ Uất Trì không nói cho chị phải làm thế nào sao? Sao chị lại còn thể này hả? Chi là sắp xếp một vị trí cho tôi chứ có phải chuyện to tát gì đâu."

Lời này nói ra vô cùng bực tức, chị Lâm cau mày, bình tĩnh mà nói: "Nếu như cô Đoan Mộc cảm thấy có thể ngồi lên một vị trí dễ như vậy, vậy thì xin mời cô quay về tập đoàn Đoan Mộc của nhà cô đi, chỉ là một vị trí bình thường mà thôi, người cao quý như cô Đoạn Mộc đây cô thích ngồi như thế nào thì ngồi, thì phía công ty chúng tôi, cũng không có ai dám nói cái gì" " Chí nói năng kiểu gì đấy hả?"

Đoan Mộc Tuyết trừng mắt, tức giận mà nhìn chi Lâm: "Chỉ có phải là nhiều hơn tôi tỉ kinh nghiệm, tuổi cũng nhiều hơn một chút mà dám bắt nạt tôi hả? Tôi là con gái lớn nhà Đoan Mộc đấy, ông cụ Uất Trì cũng đã tự mình gọi tên tôi vào công ty rồi, chị lại dám nói chuyện mới tôi như vậy!"

Chị Lâm nâng mắt lên, cô ấy cũng không phải là một người khách khí, trực tiếp lạnh giọng nói: "Cô nói vậy không sai, mặc dù cô là con gái lớn nhà họ Đoàn Mộc, nhưng tôi cũng không phải người của tập đoàn Đoan Mộc các người, tôi là thư ký của tổng giám đốc, chỉ nghe mệnh lệnh của tổng giám đốc, nếu như cô Đoan Mộc đây có bản lĩnh, có thể đi tìm ông cụ Uất Trì mà xin một chức nào cao hơn tổng giám đốc ấy để mà xử tôi."

Đoan Mộc Tuyết: "

Hàn Mộc Tử làm khán giả ngồi xem bên cạnh rất kinh ngạc, không thể tin được chị Lâm có thể nói ra những lời như vậy, làm cho bên kia á khẩu không nói được gì.

Nhưng mà từ đầu đến cuối thì Đoan Mộc Tuyết muốn vào công ty cũng là vì bản thân mình.

Việc phiền phức này cũng tỉnh là do cô tự rước lấy, chi Lâm cử ra mặt như vậy sẽ không tốt chút nào, nghĩ đến vậy, Hàn Mặc Từ liên lách qua bàn làm việc, nhẹ nhàng mà nói một câu. “Tôi thấy là cô nên về đi, dù sao cũng đường đường là con gái lớn của nhà Đoạn Mộc, ngay cả cửa sau cũng không đi được, không bằng quang minh chính đại mà đi cửa chính thử xem? Có thể cô còn có cơ hội đấy!"

Những lời nói này của cô là đang cố tình, ấn tượng Đoan Mộc Tuyết để lại trong lòng cô là rất kém cỏi, biết rõ cô và Dạ Mạc Thâm có tình cảm với nhau, nhưng vẫn muốn xông vào cản trở

Tự cô ta nói dễ nghe thì là cạnh tranh công bằng, nói khó nghe thì là đào góc tường nhà người ta.

Đào góc tường thì cứ đào góc tường đi, cần gì phải nói bản thân quang minh chính đại thể làm gì?

Nếu như cô ta dũng cảm thừa nhận bản thân đang đào góc tường, như vậy thì Hàn Mộc Từ có thể còn cảm thấy người này đủ thẳng thắn, dặm làm dám chịu, nhưng mà cô ta còn không có cả dùng khi thừa nhận. không những không có dũng khí thừa nhận, nói chuyện với cô còn mấy lần ném đá giấu tay, vậy thì cô cần gì khách khí với cô ta. Quả nhiên, vốn dĩ Đoan Mộc Tuyết đang tức giận mà không có chỗ trút giận, vừa đúng lúc có Hàn Mộc Tử đi ra, có ta liên đưa ánh mắt thù hận mà nhìn Hàn Mặc Tử, tức giận mà nói: "Cô đừng có đắc ý quá sớm, anh Thâm là của tôi, cho dù bây giờ cô có ở bên anh ấy, cô cũng không thể đến được với anh ấy, chỉ cần là người nhà họ Uất Trì, anh ấy sớm muộn gì cũng kết hôn với tôi, đến lúc đó cô chả là cái quái gì hết, nếu như tôi là cô, sẽ biết thận biết phân mà cút khỏi chỗ này."

Hàn Mộc Từ thần nhiên nhìn cô ta, mìm cười nói: "Tôi cũng muốn trả lại một câu y hệt vậy, nếu như cô biết thận biết phận, thì về mà làm ở tập đoàn nhà cô đi, đừng có ầm ĩ lên nữa, danh tiếng của nhà Đoan Mộc đều bị cô làm mất hết rồi.” "Hừ, cô cứ chờ đó cho tôi!"

Đoan Mộc Tuyết lạnh lùng xách vảy quay người đi, lúc gần rời đi cô ta còn hung hãng mà liếc xéo Hàn Mộc Tử một cái.

Ảnh mắt này vô cùng ngoan độc, giống như là rắn độc đang thè lưỡi vậy, làm cho người ta cảm nhận được nguy hiểm.

Tim Hàn Mặc Tử đột nhiên đập nhanh, nhưng rất nhanh đã trấn tĩnh lại.

Sau khi đợi cô ta đi khỏi, chị Lâm bước lên trước nói: “Vừa nãy chị nói với cô ta là được rồi, em chạy ra nước hoa làm gì hả?"

Nói xong, chị Lâm thở dài một hơi, Hàn Mặc Tử nhìn cô ấy"Chị Lâm, em..." "Em gì chứ? Chị là thư ký của công ty, lại lớn tuổi hơn cô ta rất nhiều, cho dù cô ta có tức giận cũng không dám làm gì chị, nhưng còn em thì sao? Vốn đi cô la đã xem em như tình địch rồi, hơn nữa các người thực sự là tình địch, chỉ thấy mùi bom đạn hơi nắng day..."

Chị Lâm lắc đầu, đưa tay nâng cắm suy nghĩ: "Vừa nãy cái ánh mắt của cô ta trước lúc rồi đi quá ác độc, em làm gì cũng phải cẩn thận một chút đấy, lỡ đầu cô ta lợi dụng thân phận của mình để trả thù em đấy.

Trả thù mình sao?

Hàn Mộc Tử hạ mắt xuống, không nói tiếp. "Đáng ra em không lên đứng ra." Chi Lâm lại không nhịn được mà nói ra một câu.

Nghe lời này, Hàn Mộc Tử mới ngẩng đầu, cô không để ý mà lắc đầu: “Chị Lâm chỉ cần là cô ta có suy nghĩ gì bất lợi với em, cho dù em không đứng ra đi nữa, cô ta cũng sẽ có suy nghĩ này."

Cũng không phải vì cô không đứng ra mà mới xuất hiện suy nghĩ đó, Chỉ Làm nghe xong liền lập tức nhíu máy: "Theo như em nói thì có ta thực sự có loại suy nghĩ này.

Hàn Mộc Từ cười khổ "Việc đấy sao em biết được? Trong lòng cô ta nghĩ gì em cũng không biết, nhưng việc cô ta rất ghét em thì em chắc chắn.

Chị Lâm đưa tay võ võ lên vai của cô: "Tóm lại, phải cần thận mọi chuyện đấy Em và tổng giám đống không phải là đến với nhau rồi sao? Chuyện như thế này có cần nói cho anh ấy không? Để anh ấy nghĩ cách giúp em?"

Nói cho Dạ Mạc Thâm.

Hàn Mộc Từ mím môi, lắc đầu từ chối đề nghị của chi Lâm. "Anh ấy phải đối phó với ông ngoại là mệt lắm rồi, em không muốn lại gây thêm chuyện cho anh ấy đâu, em sẽ có biện pháp thôi."

Có lẽ cô sẽ thử đi tìm Đoạn Mộc Trạch. Từ lúc gặp anh ta có thể nhìn ra được, Đoan Mộc Trạch không muốn cho em gái đến với Dạ Mạc Thâm, hơn nữa từ lời nói có thể nhìn ra được Đoan Mộc Trạch là một người vô cùng thông mình, trong lòng anh ta biết em gái mình mà bị gả cho một người không yêu mình thì sẽ không hạnh phúc, vì vậy anh ta thà phá hòng giấc mơ đẹp của em gái cũng không đồng ý cho cô ta "Vậy được rồi, em thực sự là suy nghĩ cho tổng giám đốc nhị, quyết định của em chị cũng sẽ không lầm mồm, nói chung phải cẩn thận mọi chuyện đấy." "Vâng, cảm ơn chị "

Hàn Mộc Tử cười với cô ấy, sau đó lại quay trở lại ban làm việc của mình.

Cô cúi đầu xuống nhìn tài liệu trong tay nhưng đôi lông mày lại không nhịn được mà nhíu chặt lại.

Cô muốn tìm Đoan Mộc Trạch để nói về chuyện này, nhưng mà cô đi đầu để tìm anh ta được đây? Cô căn bản không có phương thức liên lạc với anh ta.

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền cảm thấy nhức đầu, chẳng lẽ mình lại tự đi một chuyến đến tập đoàn Đoan Mộc?

Người không hẹn trước như co, chỉ sợ là ngay cả mặt mũi như thế nào còn chưa thấy được thì đã bị đuổi ra khỏi công ty rồi.

Nhưng mà điều vượt ngoài suy nghĩ của Hàn Mộc Từ đó là, buổi sáng cô vừa định đi tìm Đoan Mộc Trạch, lúc giữa trưa Đoan Mộc Trạch đã chủ động tìm đến có rồi.

Nhưng mà không phải là anh trực tiếp tìm đến, mà George đến đưa tin cho cổ, bảo cô hãy đến quán cà phê gần đó, sau khi Hàn Mặc Từ đen, thấy Đoan Mộc Trạch đang ngồi với George, hai người ngồi với nhau Hàn Mộc Từ vẫn có chút ngạc nhiên. "Lại gặp mặt rồi."

Đoan Mộc Trạch nâng cốc cả phê trên tay lên, cười bí hiểm với Hàn Mộc Tử.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv