*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô rõ ràng là đang tức giận, nhưng lúc nói chuyện, trong giọng nói lại mang theo một loại hờn dỗi, căn bản không giống đang tức giận, mà càng giống làm nũng hơn.
Đây là chuyện gì? Cô rõ ràng đang định mắng anh!
Hàn Mộc Anh cực kỳ tức giận, nhưng lại thấy dưới đáy mắt Dạ Mạc Thâm mang theo ý cười trêu chọc: “Lưu manh?”
Trong lúc nói, anh dường như nhớ lại gì đó, sau đó lại cười nhạo nói: “Hôm qua là ai cầm đồ lót treo lên tây trang tôi?”
Nhắc đến cái này, tai Hàn Mộc Tử phút chốc liền đỏ rực lên.
“Rốt cuộc là ai lưu manh?”
Hàn Mộc Tử.
“Anh nghe tôi giải thích, vấn đề liên quan tới tây trang của anh, thật ra là một chuyện ngoài ý muốn.”
Ông trời làm chứng, cô thật sự không phải cố ý! Cô mới không biến thái như vậy được không? Cố ý treo đồ lót của mình lên tây trang của Dạ Mạc Thâm, tuy…cô đã từng mặc đồ lót ôm tây trang của anh ngủ rồi.
Nhưng…đó là khi biết rằng anh không cần tây trang, cô xem bộ tây trang này vật sở hữu nên mới làm như vậy.
Nếu hôm đó anh nói cần bộ tây trang này, thì cô cũng sẽ không…
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Thanh có hơi tuyệt vọng.
“Ngoài ý muốn?” Dạ Mạc Thâm dựa lại gần cô thêm vài phần, đôi mắt hẹp dài híp lại, lông mi xung quanh đôi mắt đen trắng hiện rõ từng cọng rõ ràng: “Tỉ lệ xảy ra của loại ngoài ý muốn này chỉ có 0.1%, em cảm thấy tôi sẽ tin?”
Thôi kệ, thích tin thì tin!
“Được, coi như là tôi cố ý, được chưa?
Vậy thì thế nào?”
Thế nào?
Trong đôi mắt vừa híp lại của Dạ Mạc Thâm lộ ra vài phần nguy hiểm: “Cuối cùng cũng thừa nhận là em dụ dỗ tôi rồi?”
Hàn Mộc Tử: “…Khoan đã, cái này thì liên quan gì đến chuyện tôi dụ dỗ anh? Tôi chẳng qua chỉ là nói không lại anh mà thôi, huống ì.. Nói đến đây, trong giọng của cô mang phần oán hận cùng uất ức: “Tôi chỉ treo đồ lót thôi mà đã là dụ dỗ, vậy vừa nấy anh…thì là gì?”
Lúc nói đến câu sau, cô rõ ràng không đủ tự tin, thanh âm cũng nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bất mãn và oán hận thì đều viết hết lên mặt.
“Bị dụ dỗ”
Dạ Mạc Thâm suy ngẫm một phen, sau đó trả lời cô một câu.
Hàn Mộc Tử: “?”
Lúc cúi người, chị Lâm nhìn thấy cà phê trên bàn làm việc, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Cà phê đã được đưa đến rồi?”
“Ừm” Dạ Mạc Thâm gật đầu, anh đã khôi phục lại bộ dáng nguyên bản, hơi thở trên người lạnh như băng, cả người đều tràn ra một loại hơi thở người lạ đừng tới gần Hàn Mộc Tử trốn dưới bàn làm việc: “…
Bàn làm việc của Dạ Mạc Thâm rất lớn, nhưng ngăn tủ cũng nhiều, ngoại trừ chỗ để đồ vật ra thì cũng chỉ còn lại một chỗ để ngày thường anh đặt một đôi chân. Bình thường chỉ một mình, Dạ Mạc Thâm không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nhiều thêm Hàn Mộc Tử ngồi xổm trong đó, thì nơi này liền trở nên chật ních.
Sau khi Dạ Mạc Thâm ngồi xuống, Hàn Mộc Tử liền nhịn không được vẽ vòng tròn nguyền rủa anh trong lòng Rõ ràng thấy cô ngồi xổm trong này, anh còn qua bên đây ngồi, không thể đứng một lúc sao?
Nhưng điều càng làm Hàn Mộc Tử nghĩ không rõ là, cô là trợ lý của thư ký mà, cũng đâu phải đến để trộm tình, tại sao cô phải trốn dưới gầm bàn?
Nhưng vào lúc đó, cô cũng không biết đầu mình bị gì, vậy mà lại vô thức ngồi xổm xuống, sau đó trốn vào đây.
Lẽ nào là vì đoạn đối thoại trước đó của mình với Dạ Mạc Thâm đã khiến cô sinh ra ảo giác?
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử liền thù hận mà trừng anh một cái, đều tại anh!
Dạ Mạc Thâm đang nghe chị Lâm báo.
cáo công việc, nhưng đột nhiên cảm thấy dưới gầm bàn dường như có một luồng khí đang nhắm vào mình, anh hơi hơi gục đầu nhìn xuống.
Thấy Hàn Mộc Tử ngồi xổm trong đó, hai tay đặt trước hai chân, như một con thú nhỏ bị chen vào trong góc, nhìn có vẻ…rất buồn cười.
“Tổng giám đốc, anh cảm thấy đề nghị vừa nãy của tôi thế nào?” Chị Lâm nói xong, lại hồi lâu không đợi được câu trả lời của Dạ Mạc Thâm, vừa nhìn liền phát hiện anh đang nhìn xuống gầm bàn.
Chị Lâm tò mò bước lên trước, cũng muốn nhìn xuống gầm bàn.
Hàn Mộc Tử nghe thấy tiếng bước chân, cô liền vô thức kéo lấy ống quần Dạ Mạc Thâm mà lắc lư.
Vẻ mặt Dạ Mạc Thâm vốn không có cảm xúc gì, giờ phút này lại đột nhiên nhíu chặt hai hàng chân mày, người phụ nữ này…
“Tổng giám đốc?” Chị Lâm đang đi về phía này.
Dạ Mạc Thâm ngước mắt, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
“Đề nghị này cũng được, cứ làm như vậy đi, chị Lâm, còn vấn đề gì khác không?”
Bước chân chị Lâm dừng lại, không đi về phía trước nữa: “Về cơ bản đã không còn vấn đề gì khác nữa, vậy tôi sẽ căn cứ theo phương án này mà phân phó xuống dưới, không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”
“Ừm”
Lúc chị Lâm rời đi còn nhịn không được.
quay đầu nhìn Dạ Mạc Thâm một cái Sao hôm nay người nào cũng kỳ quái hết vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?
‘Bộp!
Hàn Mộc Tử từ dưới bàn thò đầu ra, trừng to mắt nhìn Dạ Mạc Thâm.
“Đi Cô không dám phát ra tiếng, chỉ có thể dùng khẩu hình miệng hỏi Nhìn bộ dáng này của cô, Dạ Mạc Thâm liền nhịn không được duỗi ngón trỏ ra chọc vào đầu cô, từng chút từng chút đẩy cô vào lại.
“Làm gì?” Hàn Mộc Tử nhỏ giọng hỏi anh, một bên đẩy ngón tay anh ra, lại muốn thò đầu ra.
Nhưng cô vừa thò đầu, ngón tay của Dạ Mạc Thâm lại đẩy cô trở về.
Sau mấy lần như vậy, Hàn Mộc Tử đột nhiên ý thức được, Dạ Mạc Thâm là cố ý, mà chị Lâm đã sớm rời đi rồi Nếu không Dạ Mạc Thâm cũng không dám trắng trợn như vậy.
Nghĩ đến đây, cô liền chui ra khỏi gầm bàn, đứng dậy sửa soạn quần áo của mình.
“Tôi về phòng thư ký trước đây”
Nói xong Hàn Mộc Tử cũng mặc kệ Dạ Mạc Thâm có phản ứng gì, trực tiếp hoảng loạn chạy trốn khỏi phòng làm việc tổng giám đốc.
Đợi sau khi cô rời đi, Dạ Mạc Thâm ngồi yên không động đậy, nửa ngày sau mới duỗi ngón trỏ ra nhè nhẹ chạm vào môi mình, trên đó…dường như còn lưu lại sự mềm mại và hơi thở của cô.
Chỉ là, vừa nãy lúc hôn vào, những cảnh tượng vụn vặt xẹt qua trong đầu đó là gì?