Hàn Mộc Tử nhìn Đoan Mộc Trạch đang đứng trước mặt mình với vẻ kinh ngạc, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không đúng lắm, không phải là người này đúng, mà cũng không hẳn là người này sai.
Ngay lúc cô đang dẫn nhận ra điều gì đó, Đoan Mộc Trạch thản nhiên vặn mở vòi nước ra, rửa tay như thường, rồi đưa mắt sang nhắc nhở cô một cách hài hước. "À phải rồi, đây là nhà vệ sinh nam, cô chắc là mình không muốn đi ra chứ?"
Bùm...
Hai tại Hàn Mộc Tử lập tức đỏ bừng lên, máu trong người như dồn hết lên trên đại não, cô quay đầu nhìn sang một phía khác, quả nhiên thấy có một vài người đàn ông đang đứng bên cạnh mấy bồn tiểu, đang vội vã kéo khóa quần lên, nhìn cô với vẻ hoảng sợ
Hàn Mộc Tử: "
Hóa ra trong lúc nôn nóng cô đã chạy nhầm vào nhà vệ sinh nam. "Xin lỗi mọi người!" Hàn Mộc Tử vừa xấu hổ vừa cuống, nói câu xin lỗi xong lập tức nhanh chóng ra khỏi đây.
Bên cạnh nhà vệ sinh nam chính là nhà vệ sinh nữ, sau khi Hàn Mộc Tử ra khỏi bên nam thì lại phải rẽ vào bên nữ để sửa soạn lại, sau khi ổn định được hơi thở của mình rồi, Hàn Mộc Tử lau đi mồ hội đổ ra trên trán mình đi, rồi vốc nước lên rửa mặt
Giờ quay về phải xin phục vụ một cốc nước để súc miệng mới được, Hàn Mộc Tử nghĩ. Nhưng Hàn Mộc Tử không ngờ rằng, cô vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã thấy Dạ Mạc Thâm đang đứng dựa tường chờ cô.
Nhìn thấy cô đi ra ngoài, ánh mắt anh ta lập tức dõi theo cô, dùng nét mặt hơi buồn cười mà hỏi: "Sửa soạn lại xong chưa?" Hàn Mộc Tử không ngờ mình sẽ đi nhầm chỗ, càng không ngờ mình sẽ gặp phải anh ta, nghĩ đến việc anh ta vừa đưa tờ khăn giấy cho cô, còn nhắc nhở cô đó là nhà vệ sinh nam, khỏe miệng Hàn Mộc Tử hơi nhếch lên: "Cảm ơn anh, vì chuyện vừa này."
Sau đó, có sải dài bước chân đi qua trước mặt anh ta. Điều đó khiến cho Đoan Mộc Trạch nhíu mày, bờ môi mỏng cong cong "Đi luôn rồi à?"
Nghe vậy, bước chân của Hàn Mộc Tử dừng lại, cô nhìn anh ta với vẻ nghi hoặc: "Còn có chuyện gì à?" "Sao cô lại ở đây?" Đoan Mộc Trạch lại gần bên cạnh cô, trên mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên, mắt anh ta nheo lại ra vẻ suy tư, rồi chợt hiểu ra: "Tôi nhớ lần trước gặp mặt, hình như cô và Dạ Mạc Thâm nói rằng hai người sắp cử hành hôn lễ phải không? Sao vậy? Vẫn chưa đến lúc làm đám cưới à?"
Anh ta ghé sát lại bên cô, mùi hương cơ thể của anh ta ập tới, là một mùi hương rất xa lạ.
Đôi mày thanh tú của Hàn Mộc Tử nhíu lại theo bản năng, cô lùi ra sau hai bước, duy trì khoảng cách nhất định với anh ta. Đoan Mộc Trạch "... Hay là, hai người không dám mời tôi đến dự hôn lễ của mình?"
Hàn Mộc Tử ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta. Một lúc sau, Hàn Mộc Tử bật cười, giễu cợt: "Về vấn đề này, tôi nghĩ anh không cần hỏi cũng phải tự biết chứ nhỉ??"
Dù sao thì đối với nhà Đoan Mộc kia, muốn biết chuyện về Dạ Mạc Thâm không hề khó, nhưng để ý không biết anh ta đang giả vờ không biết hay là lại giả ngu trước mặt mình, dùng chuyện này để châm chọc minh.
Trước kia Đoan Mộc Tuyết theo đuổi Dạ Mạc Thâm, hai người đã so đấu với nhau một vài rồi, nếu Dạ Mạc Thâm không xảy ra chuyện thì Đoan Mộc Trạch và Đoan Mộc Tuyết sẽ là hai người cảm thấy vui vẻ nhất: "Biết gì cơ?" Đoan Mộc Trạch tò mò truy hỏi, cũng có thể là do anh ta đang nhàm chán quá rồi, không ngờ đi vệ sinh còn gặp được chuyện khiến bản thân hứng thủ, bèn tìm cô đùa vui một chút: "Tôi nói này, kể cả mấy người không muốn mời người nhà Đoạn Mộc chúng tôi đến tham dự hôn lễ của mình thì cũng đừng nên tỏ thái độ như vậy chứ? Nói gì thì nói... Biết đâu chúng tôi và các người còn có cơ hội hợp tác nữa thì sao?"
Hàn Mộc Tử càng nhíu mày chặt hơn, nhìn dáng vẻ của Dạ Mạc Thâm lúc này, rất giống như muốn đến rình xem chuyện cười của cô.
Một mình cô bị vô số ống kính máy quay chĩa vào trong hôn lễ, cô đơn lẻ loi đến sân bay, mà Dạ Mạc Thâm xảy ra chuyện ở trên sân bay, đột nhiên không rõ tung tích, mà giờ lại trở thành người nhà họ Uất Trì.
Chuyện đã thành ra vậy rồi, chẳng lẽ tên Đoan Mộc Trạch này không biết chút gì sao?
Mà thôi đi, không cần nghĩ mãi về việc anh ta có biết không nữa. Biết thì sao, mà không biết thì sẽ thế nào?
Dù sao thì cũng không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần nhớ rằng bản thân đến vì Dạ Mạc Thâm là được rồi.
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử không nổi giận nữa, cảm xúc trong mắt cô phai nhạt dần đi: "Có còn hợp tác nữa hay không thì tôi không biết, tôi còn có việc, xin lỗi anh tôi không tiếp chuyện được nữa"
Nói xong, cô không quan tâm đến phản ứng của đối phương nữa, quay ngoắt lại đi thắng. Đoan Mộc Trạch nhìn theo bóng lưng kiên nghị của cô, giơ tay lên vuốt cằm, nheo mắt lại đánh giá.
Dựa theo tình hình của lần gặp mặt trước kia thì hắn là Dạ Mạc Thâm yêu cô gái này rất sâu đậm mới đúng, vậy sao giờ cô ta lại sống dở chết dở ở chỗ này, bên cạnh chẳng có lấy một người chăm sóc?
Ủi chà, chẳng lẽ đàn ông thực sự là một giống loài có mới nới cũ như vậy sao?
Khi trong đầu nảy ra câu này, Dạ Mạc Thâm đã hoàn toàn quên mất bản thân cũng là đàn ông.
Anh ta lắc lắc đầu, chút vui thủ trong ngày đã không còn nữa rồi, chỉ có thể bất đắc dĩ quay về trong phòng.
Bên trong đang là một cuộc chẻ chén của đảm bạn bè, thấy anh ta quay lại thì ngoặc tay ra hiệu: "Anh Trạch đó à, qua đây nào, uống hai ly đi."
Đoan Mộc Trạch đi sang, ngôi xuống, nhận lấy chén rượu rồi nở nụ cười, ngửa đầu uống cạn. "Tửu lượng của anh Trạch nhà ta càng ngày càng cao, uống nhiều vậy mà mặt không hề đổi sắc chút nào." "Đúng thể không sai chút nào, chúng tôi lại mời anh Trạch một ly nữa." "Mời
Khi Hàn Mộc Tử đứng trước cửa phòng, cô có chút chân chừ không dám vào, sợ mình lại ngửi thấy mùi hương đáng sợ kia một lần nữa, và dạ dày của mình sẽ lại nhộn nhạo lên.
Có lẽ là nghe được tiếng bước chân của cô, George nhanh chóng mở cửa ra: "Chị dâu đã về rồi đó à, tôi đã gọi nhân viên vào mang đĩa đồ ăn kia ra ngoài rồi, cũng mở cửa sổ phòng ra cho thoảng nữa, cô không sao chứ?"
Nghe vậy, Hàn Mặc Tử hơi sửng sốt đôi chút, cô không ngờ đối phương lại tinh tế đến như vậy, vô cùng quan tâm đến người khác.
Cô gật đầu đầy cảm kích. "Cảm ơn anh, tôi không sao. "Nhưng tôi có hơi tò mò một chút, món vừa rồi là một món đặc sắc ở nơi này, là độc quyền chỉ có nhà hàng này mới có, vì sao cô mới ngửi mùi đã buồn nôn vậy?"
Đương nhiên Hàn Mộc Tử không dám nói cho anh ta biết, vi cô đang mang thai nên không thể tiếp xúc với những đồ ăn có nhiều dầu mỡ.
Cục cưng trong bụng cô vô cùng nhạt cảm, ăn những món bình thường thì không sao, nhưng một khi đụng đến những thứ kia... Dạ dày của cô sẽ bắt đầu nổi cơn lôi đình. "Cho tôi xin lỗi nhé, tôi không cố ý đầu, cũng tại đột nhiên bụng tôi thấy khó chịu, không biết có phải là vì sáng nay tôi đã uống nhiều thứ linh tinh không nữa"
George nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi. "Vậy có cần tôi đưa cô đến bệnh viện không?" "Không cần đầu, tôi nghĩ ngợi một lúc là ổn rồi."
George lại nghĩ đến điều gì, lập tức đứng dậy đi tìm nhân viên phục vụ xin một ly nước ấm, Hàn Mộc Tử thấy vô cùng cảm động, không ngờ những gì cô định làm anh ta đều đã làm thay CÔ. "Anh rất chu đáo"
George được cô khen đến mức xấu hổ sở đầu, cười hi hi trả lời: "Làm gì có chuyện đó. Chủ yếu là cô đó, không được quá sơ y..."
Nếu không đến khi cô bị xảy ra chuyện gì, anh ta phải nói với Uất Trì như thế nào đây?
Tuy rằng bữa cơm trưa hôm nay có chút rồi rằm, nhưng cuối cùng cũng kết thúc thuận lợi, sau khi chào tạm biệt Hàn Mộc Tử, George lái xe đến thắng nhà Uất Trì, tìm gặp Dạ Mạc Thâm: "Mợ nó chứ, anh đây nhắn tin cho anh sao anh không trả lời thế hả? Có biết tôi phải bịa ra bao nhiêu cớ để ngăn cản cô ấy hay không?"