Tiêu Túc bị dọa liên tục lui về phía sau, tuy tránh được cú đấm của Dạ Mạc Thâm nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy sợ hãi, vỗ ngực hoảng sợ nói: “Cậu Dạ, nếu như cậu đánh chết tôi thì sẽ không kiếm được ai làm việc thay cho cậu nữa đâu.”
Nghe cậu ta nói như vậy, Dạ Mạc Thâm cười lạnh.
“Có rất nhiều người muốn làm việc dưới trướng tôi cho nên có thiếu 09:40/8—]: 1/1 Viẹc dưới trướng tôi Cho nên có thiêu đó đã đi rồi.
Nghĩ đến một căn biệt thự lớn như vậy mà chỉ còn lại có một mình mình, tâm trí của Thẩm Kiều căng lên, cô rất sợ hãi.
Vì vậy lúc này dây thần kinh trong đầu cô bắt đầu nhảy lên liên hồi, tưởng tượng ra vô số hình ảnh khủng khiếp.
“Rầm!”
Đột nhiên xung quanh mất diện.
“Aaaaaaaaaa.”
Trong bóng tối, Thầm Kiều hoảng sợ thét lên một tiếng, cơ thể cô theo phản xạ co rụt lại.
Vừa rồi đèn còn sáng thế mà bây giờ lại tắt mất, xém chút nữa Thẩm Kiều bị dọa đến ngất di.
Cô sợ bóng tối.
Thẩm Kiều cắn môi dưới, muốn cất tiếng hỏi có người hay không, nhưng lại không dám mở miệng, sợ rằng hỏi xong sẽ thất vọng.
Cô ngồi dậy, nép mình vào trong góc, cúi đầu vùi mặt vào giữa hai đầu gối của mình, nước mắt lăn nhẹ theo khóe mắt rơi xuống.
“Rầm!”
“ Trong bóng đêm yên tĩnh, dường như Thẩm Kiều nghe được có âm thanh gì đó vang lên.
Toàn thân cô nồi da gà, nín thở.
“Rầm!”
Lại một tiếng nữa, ở trong màn đêm tĩnh lặng, một tiếng rồi lại một tiếng giống như tiếng của một cái búa gõ vào ngực của Thẩm Kiều vậy, mỗi tiếng… đều giống như tới đòi mạng! Thẩm Kiều cảm thấy mình sắp “toang”
đến nơi rồi, cắn chặt môi dưới của mình, bắt đầu hận Dạ Mạc Thâm! Cái tên khốn kiếp! Cô thà bị những người đó tra tấn về thể xác còn hơn bị nhốt ở chỗ này chịu tra tấn về tinh thần, như vậy quá mệt mỏi rồi! Ban đầu Thầm Kiều còn có thể nghe được tiếng ấy, sau đó… Đại khái là hoàn toàn yên lặng, không nghe được tiếng gì nữa.
Không biết cô đã rơi bao nhiêu hạt nước mắt, cuối cùng mắt như giếng đã cạn khô, không chảy ra nữa.
Sau khi Dạ Mạc Thâm đứng ở cửa biệt thự, nhìn thấy cả căn biệt thự tối om như mực, giọng anh lạnh như băng: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Có mấy người canh cửa thấy Dạ Mạc Thâm tới thì vội vàng tiến lên báo cáo: “Cậu Dạ, mạch điện trong biệt thự tự dưng bị hư, chúng tôi đang cố sửa chữa nhanh nhất!”
Bởi vì ngôi biệt thự này chỉ là cậu cũng chẳng sao cả.”
Cảm giác của Tiêu Túc bây giờ như bị vô số mũi tên bắn trúng ngực vậy, cậu ta tỏ vẻ buồn rầu nói: “Cậu Dạ, dù gì thì tôi cũng đi theo cậu lâu như vậy mà cậu lại tuyệt tình với tôi như vậy sao?”
Dạ Mạc Thâm: “Cút!”
Đường đường là một thằng con trai mà lại đi làm nững với anh, đúng là mắc ói.
Tiêu Túc thở dài chấp nhận số phận, xoay người ‘Cút’ đi, thế nhưng nghĩ thế nào mà cậu ta lại đột nhiên quay đầu: “Đúng rồi Cậu Dạ, phải làm sao với trợ lý Thẩm bây giờ?”
Nghe cậu ta hỏi, Dạ Mạc Thâm nhớ lại ánh mắt bướng bỉnh vừa rồi của cô ấy, ngay cả mở miệng giải thích với anh cô cũng không làm thì tại sao anh lại phải để ý đến cô chứ? “Mặc kệ.”
Giọng nói của Dạ Mạc Thâm vang lên lạnh lùng, không có một tí nhiệt độ nào.
Tiêu Túc ngập ngừng một lát, dè dặt xác nhận lại: “Thật sự mặc kệ cô ta sao? Bây giờ trợ lý Thầm đang mang thai đấy.”
Hai hàng lông mày của Dạ Mạc Thâm giật một cái, cắn răng nói: “Sao cậu lại quan tâm cô ta thế? Cậu có muốn tôi tặng cô ta cho cậu không?”
Tiêu Túc nghe anh nói vậy thì sắc mặt lập tức thay đổi: “Cậu Dạ, tôi cũng không có ý gì đâu, nếu như Cậu Dạ đã mặc kệ cô ấy thì tôi cũng không quan tâm tới nữa.”
Nói xong Tiêu Túc rời đi.
Bên trong căn phòng lớn chỉ còn lại mỗi Dạ Mạc Thâm, anh ta hơi nheo mắt lại.
Hừ, đúng là con đàn bà không biết điều, cô ta dám đi theo anh đến nơi này, rốt cuộc cô ta muốn tìm hiều cái gì từ trên người của anh? Thật sự là bị ông cụ sai khiến sao? Những chuyện khác Dạ Mạc Thâm có thể không đề ý đến nhưng chỉ có chuyện bắt người đàn bà kia là anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ người nào ngăn cản.
Buổi tối, gió hiu hiu, ánh đèn rực rỡ ấm áp.
Dạ Mạc Thâm rửa mặt xong, Tiêu Túc đỡ anh lên giường, như thường lệ Dạ Mạc Thâm nhắm mắt lại.
Nhưng mà vừa mới nhắm mắt thì trong màn đen u tối trước mắt lại mơ hồ hiện ra khuôn mặt của một người đàn bà, khuôn mặt của cô ta chỉ lớn bằng bàn tay, một đôi mắt lạnh lẽo sâu thẳm như đáy hồ.
Sau khi nhuộm vào vài giọt nước mắt-óng ánh thì càng giống như một biển sao đang tỏa sáng rực rỡ làm mê hoặc lòng người.
Bỗng chốc, Dạ Mạc Thâm mở mắt ra, đôi mắt đen nhánh đột nhiên trở nên sắc bén.
Đáng chết! Tại sao sắp chìm vào giấc ngủ mà anh lại nhớ tới khuôn mặt của người đàn bà kia chứ? Thẩm Kiều… Rốt cuộc người đàn bà đó có sức hấp dẫn gì? Lại… Nghĩ tới đây, tay Dạ Mạc Thâm càng nắm chặt, một lát sau anh buông lỏng tay ra rồi ngồi dậy, gọi Tiêu Túc đang chuẩn bị rời đi tới gần.
“Cậu Dạ?”
Ngón tay của Tiêu Túc đè lên công tắc đèn, vừa định tắt đèn, thì cậu ta lại nghe được tiếng kêu của Dạ Mạc Thâm, nghi hoặc quay đầu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Đêm đã khuya, trong một căn phòng trống trải của căn biệt thự, bên trong chỉ có một chiếc giường và một cánh cửa sổ nhỏ hình tròn, trừ những thứ này ra thì không còn gì cả.
Buổi chiều, sau khi Thẩm Kiều bị những người đó mang tới nơi này thì bị nhốt ở đây.
Mặc dù bọn họ không làm gì cô, nhưng dù sao sức lực của đàn ông vẫn mạnh hơn so với phụ nữ.
Cho nên khi bọn họ đến bắt Thẩm Kiều có vô tình bóp chặt vào cánh tay cô khiến tay sưng lên và bầm tím nhiều chỗ.
Nghĩ tới đây, Thẩm Kiều nhìn cánh tay của mình một cái rồi đưa tay lên xoa xoa, cô đau đến nỗi nhíu chặt hàng mi đẹp của mình lại, dứt khoát rút tay lại, thân hình nhỏ nhắn nằm nghiêng, rúc vào góc giường.
Căn biệt thự này lớn thật đấy… Bên ngoài yên tĩnh, từ buổi chiều đến bây giờ vẫn không có ai đưa cơm đến cho cô, cô rất đói, thật sự rất đói… Chắc hằn những người một trong số những căn biệt thự của cậu Dạ, bình thường cậu cũng rất ít khi tới nơi này, cho nên người làm tương đối đều lười biếng.
Đợi khoảng hai phút, đôi mắt Dạ Mạc Thâm nhíu lại: “Đây là mau chóng sửa chữa mà các người nói à?”
Trong màn đêm đen như đặc lại, sắc mặt của người kia chợt trở nên trắng bệch như ma vậy: “Cậu Dạ, tôi gọi điện thoại hỏi một chút xem sao.”
“Được rồi!”
Dạ Mạc Thâm hỏi: “Người đàn bà buổi chiều đâu?”
“Cậu Dạ, cô ta ở trong một căn phòng nhỏ của lầu ba, chúng tôi không biết xử trí cô ấy như thế nào, cho nên nhốt cô ta lại trước.”
Nói xong, người nọ nhìn Tiêu Túc một cái, Tiêu Túc gật đầu, không xử trí mới là đúng.
Dù sao nếu là như tình cảnh lúc này, vì Thẩm Kiều mà Dạ Mạc Thâm vốn dĩ đã sắp ngủ lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nếu như bọn họ thật sự làm gì Thẩm Kiều thì bọn họ xong đời rỒI.
Chỉ là không ngờ rằng, sau khi Dạ Mạc Thâm nghe được bọn họ nhốt cô ta ở trong phòng thì anh ta toát ra một luồng khí nguy hiểm: “Sau khi điện bị cúp thì sao? Có người nào đi xem cô ta không?”
Người đàn ông sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không, không có.”
Dứt lời, không khí chung quanh trở nên nặng nề, Tiêu Túc lập tức chợt nghĩ ra cách tạm xử lý tình hình bây giờ, lập tức nói: “Cậu Dạ, chúng ta đi lên trước di.”
“Nhưng mà điện còn chưa sửa xong, thang máy, cũng không sử dụng được.”
Người đàn ông canh cửa nói xong, theo bản năng nhìn về phía Dạ Mạc Thâm: “Cậu Dạ, e rằng…”
Anh ta không dám nói tiếp, ai cũng biết chân bị tật là nỗi đau của Dạ Mạc Thâm, ở trước mặt Dạ Mạc Thâm nói ra điều đó chính là tự sát.
Chân mày của Dạ Mạc Thâm cau lại, Tiêu Túc lập tức đẩy anh nhanh chóng tiến về phía trước: “Không sao, tôi rất khỏe, tôi đỡ cậu Dạ lên lầu!”
Nói xong thì rất nhanh rời mắt khỏi bọn họ, cách xa một đoạn cậu ta còn kêu lên: “Các người không được di theo chúng tôi, nếu không cậu Dạ sẽ nổi cơn lên chém các người đấy.”
Mọi người bị dọa, sợ hãi run lầy bầy, bọn họ chỉ muốn cảm ơn Tiêu Túc đã mang Dạ Mạc Thâm di, làm sao còn dám đi theo nữa chứ? Dẫu sao vừa rồi bọn họ cũng chú ý tới luồng sát khí mãnh liệt tỏa ra từ trên người của Dạ Mạc Thâm.