Hàn Mộc Tử giơ túi che mặt vội vàng chạy ra ngoài.
Khi tới gần Dạ Mạc Thâm còn không cẩn thận đụng phải anh, trái tim cô suýt nữa nhảy ra ngoài, có cảm giác như anh sẽ bảo cô đứng loại hoặc sẽ tóm lấy cô ngay lúc đó.
Thế nhưng cả hai điều mà cô nghĩ đều không xảy ra.
Cô có thể bình yên vô sự mà rời khỏi thang máy đó.
Sau khi chạy một đoạn, Hàn Mộc Tử mới dừng chân lại, không nhịn được mà đứng thở hồng hộc.
Vừa rồi… chắc là Dạ Mạc Thâm không nhìn thấy cô đâu?
Hy vọng là không nhìn thấy.
“Mộc Tử!” La Lệ đuổi theo phía sau cuối cùng cũng kịp tới bên cạnh cô: “Sao cô chạy nhanh thế? Tôi đuổi theo cô mệt quá.”
La Lê?
Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ, vừa rồi cô quá vội vàng nên đã quên mất cô ấy.
Thấy La Lệ không hề có chút tức giận nào, Hàn Mộc Tử kinh ngạc hỏi: “Cô đuổi theo tôi làm gì?”
Cô cảm thấy bản thân mình đã nói rất rõ ràng rồi, hai người họ là đối thủ cạnh tranh với nhau chứ không phải là đồng đội thân thiết gì cả.
La Lệ thẹn thùng cười nói: “Chúng ta đều là người Việt Nam mà ở đây tôi không quen ai cả, cho nên… gặp được cô tôi cảm thấy rất thân thiết nên muốn đi theo cô.”
Hàn Mộc Tử không biết nên nói gì.
Cô nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy cô gái này cũng là người chân thành, Hàn Mộc Tử nói: “Vừa rồi tôi bỏ cô lại mà chạy mất, lẽ nào cô không giận tôi sao?”
La Lệ a lên một tiếng, rõ ràng là cô ấy còn chưa hiểu ra vấn đề lắm. “Vừa rồi cô bỏ tôi mà chạy sao? Chúng ta. Cô ấy hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt nói: “Không phải vừa rồi chúng ta cùng nhau chạy ra sao?”
Cô gái, cô đúng là một con người rộng lượng, cô cảm thấy chúng ta cùng nhau chạy ra sao?
Rõ ràng là Hàn Mộc Tử chạy đi trước.
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Cô đúng là một người đơn giản” Nói rồi, cô đi thẳng về phía trước.
La Lệ lại đuổi theo phía sau cô như một cái đuôi: “Cô không cần lo lắng cho tôi đâu, tôi biết cô không có ý xấu, có điều… cô quen người đó sao?”
Hàn Mộc Tử nói: “Người nào cơ?”
“Chính là cậu Uất Trì.”
Cậu Uất Trì?
Hàn Mộc Tử sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, hiện giờ Dạ Mạc Thâm không còn là Dạ Mạc Thâm nữa mà là Uất Trì Thâm.
“Cô không muốn nói cũng không sao cả, chỉ là tôi thấy cô có vẻ sợ gặp anh ấy nên tôi mới tò mò hỏi thôi.”
“Ừ” Hàn Mộc Tử gật đầu.
htm và La Lệ chẳng qua cũng chỉ mới gặp nhau, Hàn Mộc Tử cũng chưa thể tin tưởng cô ấy được.
Nếu cô ấy là người tốt còn được, ngộ nhỡ… con người cô ấy không phải như vậy thì sao?
Sau khi trải qua chuyện của Tuyết U, hiện tại, Hàn Mộc Tử rất khó tin tưởng một người.
“Nơi phỏng vấn cách đây không xa, chúng ta mau đi thôi.”
“Được.”
Nơi phỏng vấn đông nghịt người. So với số người vừa rồi chờ ở thang máy còn nhiều hơn rất nhiều.
Thấy cảnh tượng này, Hàn Mộc Tử có chút bất ngờ, không khỏi trợn mắt há mồm trầm trồ.
“Nhiều người thế này, đều là tới phỏng vấn sao?”
Vừa rồi lúc ở thang máy nhìn thấy nhiều người cô cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này thấy bao nhiêu người chen chúc ở hành lang, Hàn Mộc Tử lại có chút giật mình. La lệ có vẻ như đã quen với cảnh tượng như vậy, cô ấy gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi xem trên trang web của công ty, vốn dĩ chức trợ lý thư ký có rất ít người làm, dù sao cũng chỉ là trợ lý thư ký, chẳng đáng để làm. Có điều, từ khi cậu Uất Trì được ông anh ấy cho nhận chức Tổng giám đốc thì không giống vậy nữa, ngày nào cũng có vô số người tới phỏng vấn chức thư ký này.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng hiểu vì sao La Lệ lại không hề coi cô là đối thủ. Bởi vì trong mắt cô ấy, cô chẳng đáng để xem là một đối thủ.
Nhiều người tới phỏng vấn như vậy, thiều gì người tài chứ?
Còn cần một người như cô sao? Nếu như làm không tốt chắc chắn sẽ không qua được phỏng vấn.
Hàn Mộc Tử bỗng nhiên có chút mệt mỏi, cảm giác mọi chuyện khác xa với suy đoán của mình.
Quả nhiên là lên kế hoạch thì dễ nhưng làm thì rất khó. “Có điều… La Lệ dừng lại một chút, sau đó có chút buồn rầu nói: “Tuy rằng ngày nào cũng có rất nhiều người tới phỏng vấn chức trợ lý thư ký nhưng vẫn chưa có ai được nhận cả. Đã bao nhiêu ngày rồi, vẫn chưa có ai vượt qua phỏng vấn để được nhận chính thức.”
Hóa ra là như vậy, chẳng trách được.
cái chức trợ lý thư ký này có biết bao nhiêu người nhòm ngó, hơn nữa… đại đa số đều tới đây vì Dạ Mạc Thâm, cho nên chắc chắn phải chọn lựa thật kỹ càng để tìm ra người tốt nhất.
Nghĩ tới việc Dạ Mạc Thâm bị nhiều cô gái mơ tưởng tới như vậy, trong lòng Hàn Mộc Tử vô cùng khó chịu. . ngôn tình tổng tài
Rõ ràng… anh là của cô.
Thế nhưng hiện giờ anh với cô như hai người xa lạ, nhiều cô gái nhòm ngó đến anh như vậy… lỡ như có chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy không thoải mái, Hàn Mộc Tử tự nhủ bằng mọi cách hôm nay phải phỏng vấn thành công để giành được chức thư ký này mới được.
Nếu không sẽ bị người khác giành mất.
Nhưng mà cô hoàn toàn không biết rằng chìa khóa của mình đã rơi vào tay Dạ Mạc Thâm.
Có nhiều người như vậy, Hàn Mộc Tử còn tưởng thời gian phỏng vấn sẽ rất lâu, cô còn tới muộn, có lẽ sẽ phải chờ rất lâu mới được gọi.
Thế nhưng không ngờ những người vào phỏng vấn đều không quá hai phút đã đi ra.
Hàn Mộc Tử ở bên ngoài chờ thấy như vậy đều vô cùng kinh ngạc.
“Có phải cảm thấy họ phỏng vấn quá nhanh không? Đừng lo lắng, lát nữa chúng ta cũng vậy.”
Hàn Mộc Tử cạn lời.
Phỏng vấn còn chưa tới hai phút thì có thể phỏng vấn cái gì chứ?
Bỗng nhiên Hàn Mộc Tử hiểu ra, vì sao lâu như vậy vẫn chưa thể tìm ra chức thư ký.
Qua một lúc, người thưa thớt dần, Hàn Mộc Tử đứng chờ một hồi lâu cuối cùng cũng có thể được một chiếc ghế để ngồi, cô ngồi xuống, thở dài một hơi.
Cảm giác người vừa mới đi bớt, không khí xung quanh đã trở nên khác biệt.
Không phải do cô mẫn cảm với mùi nước hoa mà là cơ thể cô bây giờ và trước kia không giống nhau, ở nơi quá nhiều người khiến cô cảm thấy không được thoải mái.
Cho dù mùi nước hoa có dễ chịu thế nào đi nữa, khi bị hòa lẫn với nhiều mùi khác cũng sẽ khiến người ta không thoải mái.
Cô ngồi chưa đến mười phút thì La Lệ đã bị gọi vào trong.
Hàn Mộc Tử nhìn đồng hồ, chưa đầy một phút, La Lệ đã ra khỏi phòng.
Những người này, rốt cuộc sao lại phỏng vấn nhanh như vậy chứ?
Sau khi La lệ ra khỏi, sắc mặt cô ấy cũng không có gì kỳ lạ nên Hàn Mộc Tử cũng ngại hỏi thăm tình hình.
Đúng lúc này tới tên cô bị gọi.
gmt hít một hơi thật sâu sau đó bước vào.
Đẩy cửa ra, cô thấy bên trong phòng có vài người phụ trách phỏng vấn, Hàn Mộc Tử chủ động giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Hàn Mộc Tử”
Một người đàn ông khá lớn tuổi tên Địa Trung Hải ngồi bên trái xem qua sơ yếu lý lịch của cô, trong mắt hiện lên vài tia hứng thú.
“Nghe nói trước đây cô là nhà thiết kế?”
Hàn Mộc Tử gật đầu. Người phụ nữ mặc đồ công sở màu trắng bên cạnh ông ta lạnh lùng cười nói: “Lạ thật đấy, dạo gần đây không biết luồng gió nào thổi tới công ty chúng ta bao nhiêu là cô gái trẻ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc lộng lẫy, ngay cả kiến †rúc sư mà cũng chịu thiệt tới đây phỏng vấn?”