Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, ôm thật chặt con trai của mình, trong lòng cô thầm nghĩ.
Mạc Thâm, anh nhìn mà xem. Con trai cưng của chúng ta ngoan ngoãn như vậy, nghe lời như vậy, thân thiện như vậy. Vậy mà anh lại lỡ bỏ lại hai mẹ con em sao?
Anh sớm quay trở về đi, cả hai mẹ con lúc nào cũng chờ anh.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt cái đã là một tháng sau.
Công ty vẫn vận hành như thường. Ban đầu, bởi vì Mạc Thâm xảy ra chuyện, cho nên là có rất nhiều người cảm thấy Tập đoàn nhà họ Dạ sẽ gặp khó khăn. Vì vậy nên bọn họ muốn dừng việc hợp tác trước đó lại, thậm chí còn có rất nhiều người muốn hủy bỏ hợp đồng.
Nhưng mà những chuyện này đều bị Hàn Mộc Tử át chế hết.
Đương nhiên, sau lưng còn có anh trai cô là Hàn Thanh giúp đỡ. Tô Cửu cũng thay cô quản lý rất nhiều việc. Tiêu Túc vừa dưỡng thương vừa bận rộn. Cuối cùng cũng khiến cho tất cả mọi thứ quay trở lại như quỹ đạo ban đầu.
Còn những thiết kế của công ty thì đều giao cho Tiểu Nhan xử lý. Bây giờ, Hàn Mộc Tử không còn cách nào khác ngoài việc cả hai bên cùng giúp đỡ lẫn nhau.
Lúc Tiểu Nhan rảnh dỗi thì sẽ chạy tới giúp cô đang bận rộn. Lúc này, cô ấy đang ở trong phòng làm việc sửa soạn giấy tờ, tài liệu cùng cô, vừa nói: “Buổi trưa chúng ta xuống nhà ăn ăn cơm không?”
“Ừ, cũng được.” Hàn Mộc Tử gật đầu. Phòng ăn của Tập đoàn nhà họ Dạ không giống với những chỗ khác. Công tác vệ sinh ở đây rất tốt, sau khi Hàn Mộc Tử tới đây thì chỉ một lòng chung thành ăn cơm ở phòng ăn.
Tiểu Nhan gật đầu: “Thật ra thì đồ ăn ở phòng ăn của chúng ta khá ngon. Bây giờ cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi trước đi cho yên tĩnh một chút. Ăn cơm xong sớm rồi lại quay lại phòng làm việc.
Hàn Mộc Tử nhìn thời gian, nghĩ rằng ăn cơm sớm một chút cũng được. Thế là cô thu dọn đồ đạc, cùng Tiểu Nhan xuống dưới lầu.
Hai người đi đến phòng ăn, phát hiện có rất nhiều người đang xếp hàng đợi lấy cơm. Lúc này, Hàn Mộc Tử không hề sử dụng đặc quyền của mình mà trực tiếp đi xếp hàng với Tiểu Nhan.
Hai người vừa xếp vào hàng thì liền nghe được hai cô gái ở phía trước đang thì thầm to nhỏ, nói chuyện phiếm với nhau.
“Hả? Sau này, Tập đoàn nhà họ Dạ của chúng ta sẽ do cô ta đảm đương sao? Sau lâu như vậy rồi mà cậu Dã vẫn chưa trở về vậy chứ?
Nghe thấy như vậy, Hàn Mộc Tử ngừng lại một lát, sau đó nhíu đôi mày lại. Cô thấy Tiểu Nhan ở sau lưng định xông lên, vội vàng ngăn cô ấy lại.
“Cô nói mấy lời ngu xuẩn gì vậy? Cũng hơn một tháng rồi, lẽ ra cậu Dạ phải trở về từ sớm rồi mới phải chứ?”
“Hả?”
“Hả cái gì mà hả… Đầu cô không hoạt động à? Chuyện máy bay gặp sự cố mà cô là chuyện nhỏ sao? Những người sống sót được tìm thất ít ỏi như vậy, cô cho rằng ai cũng may mắn như vậy à.
“Nhưng mà không phải là phía bên Chính phủ cũng không tìm ra được thi thể của cậu Dạ sao?”
“Đúng vậy, mặc dù không tìm được thi thể, nhưng mà anh ta cũng không ở trong số nhóm người sống sót mà. Biển cả mênh mông rộng lớn, muốn mò ra được anh ta mà dễ dàng sao? Tôi nghe tin tức nội bộ nói là, trừ những người sóng sót trở về và những người được tìm thấy xác kia ra thì cũng còn rất nhiều người bị mất tích. Cậu Dạ là một trong số đó.”
Người nọ nghe thấy vậy, có chút giật mình che miệng lại.
“Không thể nào? Nhiều người mất tích như vậy, xem ra là lành ít dữ nhiều rồi.”
“Sau này, chắc là Tập đoàn nhà họ Dạ của chúng ta sẽ do cái cô họ Hàn kia nắm giữ rồi. Đừng thấy cô ta còn trẻ tuổi, cô ta cũng mưu tính sâu xa lắm. Tôi nghe nói, lúc ấy, anh cả của cậu Dạ còn muốn ngồi lên vị trí Tổng giám đốc tạm thời. Nhưng mà cái cô họ Hàn kia lại không đồng ý, nói mình là vợ của cậu Dạ, cho nên, cô ta có quyền kế nhiệm. Tôi thấy cô gái này đến là vì tài sản của cậu Dạ thôi. Sau khi anh ta chết cũng không hề buồn, không hề khóc mà lại vội vàng chạy tới công ty tranh quyền đoạt thế.” . Ngôn Tình Sủng
“… Không thể nào? Nhìn dáng vẻ của cô ấy chắc hẳn không phải là hạng người như vậy.”
“Không biết gì sao? Cô vẫn con quá non nớt, loại đàn bà như thế này, tôi cũng gặp qua nhiều rồi.”
Tiểu Nhan đứng ở sau lưng Hàn Mộc Tử vừa nghe tới đây, thật sự không thể chịu đựng được nữa. Nếu như trước đó không phải là Hàn Mặc Tử ngăn cản cô ấy lại thì cô ấy đã sớm muốn xông lên rồi. Vào lúc này, cô lại trực tiếp xông lên mắng: “Cô đã gặp nhiều loại đàn bà như thế nào?”
Câu hỏi này bất ngờ cắt đứt cuộc trò chuyện hai bên. Nữ nhân viên vừa nói về Hàn Mộc Tử quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hàn Mộc Tử. Nhưng còn khuôn mặt của người đứng sau cô, Tiểu Nhan, lại vô cùng lạnh lùng.Cả gương mặt hiện lên vẻ hung dữ, đang trợn mắt nhìn cô ta.
Mặt cô ta liền biến sắc, khiếp sợ vì họ cũng nghe thấy hết những chuyện mình vừa nói ra. Sau nay cũng chẳng biết sẽ ra sao, dứt khoát cố đấm ăn xôi: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Vốn dĩ cậu Dạ sẽ không thể quay về nữa. Còn cô thì lại giả bộ ngồi lên vị trí Tổng giám đốc tạm thời, quản lý hết tất cả mọi chuyện, còn gọi cả người ngoài công ty đến đây giúp. Tôi biết mà, nhà họ Hàn đang tìm cách đè bẹp Tập đoàn nhà họ Dạ. Cô muốn trong ngoài kết hợp, cuối cùng biến Tập đoàn nhà họ Dạ trở thành quân cờ dưới chướng của nhà họ Hàn sao?”
Tiểu Nhan trợn tròn mắt nhìn, không thể tin nổi nhìn cô.
“Sao cô có thể nói bậy bạ như vậy được chứ?”
Cô ấy rất tức giận, muốn xông qua ba mặt một lời với người ta.
Hàn Mộc Tử kéo cô ấy lại, sau đó nhìn đối phương khẽ mỉm cười, “Xin hỏi, là ai nói cho cô biết, Mạc Thâm không thể quay về được nữa?”
Đối phương hơi sững sờ, không ngờ rằng câu hỏi của cô ấy lại là vấn đề liên quan tới cậu Dạ.
“Cô ấy nói không sai. Anh ấy không ở trong nhóm người sống sót nhưng cũng không tìm được thi thể. Mất tích nghĩa là sao? Chính là chuyện đó không thể xác định được, cô lại dám khẳng định là anh ấy không về được nữa. Xin hỏi, cô đang đứng ở đây để tung tin vịt sao?”
“Tôi…”
Ánh mắt của Hàn Mộc Tử rời đi, lạnh lùng nói: “Tập đoàn nhà họ Dạ cần những nhân viên có năng lực làm việc chứ không phải là những người chỉ biết khua môi múa mép ở sau lưng, rồi nguyền rủa cấp trên. Mời cô đi thu dọn đồ đạc rồi lập tức biến khỏi Tập đoàn nhà họ Dạ.”
Cô gái kia liền trợn mắt: “Cô muốn sa thải nhân viên à?”
Ẩm thanh của cô ta rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Xem ra mọi người cũng không biết là Hàn Mộc Tử đang ở đây, vì vậy không có ai dám lên tiếng nói chuyện trước cả, chỉ dám lẳng lặng xem màn kịch này.
Hàn Mộc Tử cúi đầu, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay: “Bây giờ là mười một giờ mười. Nếu như mười một rưỡi mà tôi vẫn thấy cô ở trong công ty thì tôi sẽ báo cáo cô tự tiện xông vào Tập đoàn nhà họ Dạ.”
“Cô.” Cô gái đó thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi, trợn mắt nhìn cô: “Cậu của tôi cũng có cổ phần ở trong công ty, là một trong số những người tham gia góp vốn. Cô không.
thể đuổi tôi đi được”
“ồ?”
Hàn Mộc Tử cười nhạt: “Cậu của cô là ai?”
“Cậu tôi là…’ Cô ta vừa định nói ra tên của cậu mình thì cô gái ở bên cạnh vội vàng kéo cô ta lại rồi cúi đầu xin lỗi Hàn Mộc Tử: “Xin lỗi, thật ngại quá. Bạn tôi, cô ấy chỉ nhất thời buột miệng thôi chứ cũng không có ý trù ẻo cậu Dạ. Bình thường chúng tôi làm việc rất nghiêm túc, chỉ là lần này rảnh dõi quá không có gì làm nên mới nói bậy bạ. Chúng tôi sẽ sửa lại, mong cô hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa.”
Hàn Mộc Tử nhìn cô ta một cái, nhớ đên vừa nãy, cô ta cũng nói đỡ cho mình.
Nói là cảm thấy mình không phải là người như vậy.
Chỉ một câu nói đó thôi cũng khiến cô có thiện cảm. Dù sao thì ở trong công ty này cũng không có nhiều người nhìn cô thoải mái cả.
“Nếu bạn cô đã thay cô xin lỗi rồi thì những chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ coi như là chưa từng xảy ra.
Nhưng nếu như… Sau này còn có ai đó nói bậy bạ về chuyện của cậu Dạ ở sau lưng mà để cho tôi nghe được thì tôi sẽ không khách sáo nữa đâu.”
Cô có thể mặc kệ người khác nói linh tinh về mình nhưng không được phép nguyền rủa Dạ Mạc Thâm không trở về được nữa. Cô không cho phép.