Đêm đó.
Lúc Dạ Mạc Thâm đi ngủ ôm cô rất chặt, cánh tay to lớn như một sợi xích nặng nề mà khóa bên hông cô, giam cầm cô trong vòng tay của mình, Hàn Mộc Tử muốn cách xa anh một chút cũng không được.
Tuy rằng bây giờ đã vào thu rồi, nhưng trong phòng này không có thông gió, bị Dạ Mạc Thâm ôm như thế này đi ngủ, vẫn cảm thấy có chút nóng nực.
Đặc biệt là nhiệt độ trên người người này nóng hơn cô rất nhiều, giống như một quả cầu lửa vậy.
Hàn Mộc Tử nóng không ngủ được, đành phải đưa tay đẩy cánh tay anh đang ở bên hông ra, vừa thấp giọng nói: "Anh buông ra một chút, em sắp không thở được nữa rồi."
Phía sau truyền đến một tiếng hít thở nặng nề, hơi thở ấm áp phả lên sau cổ cô, Hàn Mộc Tử có thể cảm nhận được môi mỏng của Dạ Mạc Thâm đang áp lên. "Lừa đảo, anh không có dùng lực, em sao lại không thở được?"
Bị anh nhìn thấu, trong lòng Hàn Mộc Tử không còn cách nào khác, nhưng cô thực sự cảm thấy ôm như thế này đi ngủ rất khó chịu, rất nóng nực. "Anh cũng không phải là em, sao anh biết được là anh không dùng lực?" "Ồ?" Dạ Mạc Thâm cười nhẹ một tiếng: "Vậy chúng ta đổi lại không?" "Gi?" "Em ôm anh mà ngủ.
Hàn Mộc Tử: …….
Đùa kiểu gì vui vậy?
Bảo cô ôm anh ngủ? Anh quả thực là mơ đẹp quá mà, trong lòng Hàn Mộc Tử ghét bỏ anh một hồi lâu, mới từ chối anh: "Anh đừng có mơ." "Sao anh lại đừng có mơ cơ chứ? Em vừa này không phải là nói, anh cũng không phải là em, làm sao mà biết anh có dùng lực hay không mà? Vậy chúng ta đổi lại thử chút."
Hàn Mộc Tử: "Nói trắng ra thì bây giờ anh đang lợi dụng em đấy."
Sau khi nói xong, Hàn Mộc Tử cảm thấy phía sau trở nên an tĩnh, một lát sau Hàn Mộc Tử cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Dạ Mạc Thâm dường như tăng thêm một chút, không khí xung quanh cũng trở nên nóng bức.
Hàn Mộc Tử thực sự không thể chịu được nữa mà mắng anh: "Sao người anh nóng thế hả?" "Em không biết tại sao lại nóng hả?"
Hàn Mộc Tử nhíu mày muốn động đậy cơ thể, nhưng vừa động đậy một chút liền còn nhận được sự biến hóa rõ rệt của cơ thể Dạ Mạc Thâm, cô nhất thời không dám động đậy nữa, chỗ đó trở nên cứng lên. "Anh. "
Từ sau tai truyền tới một âm thanh khàn khàn, như đang có một dòng rượu vang chảy trong cổ họng, tràn đầy mê hoặc: "Bây giờ biết rồi hả?"
Hàn Mộc Tử nhầm chặt mất, ổn định tinh thần, nghiến răng măng: "Lưu manh" "Ngoan ngoãn ngủ đi."
Dạ Mạc Thâm ôm chặt thắt lưng có, sức lực không lớn, nhưng lại làm cho Hàn Mặc Tử chịu không được mà muốn tránh: "Nếu như em không buồn ngủ, vậy chúng ta có thể hoạt động một chút."
Bàn tay to lớn của anh dọc theo thắt lưng chậm rãi chuyển động, sắc mặt Hàn Mộc Tử liền thay đổi, nhanh chóng đè chặt bàn tay không chừng mực của anh lại: "Buồn ngủ, em rất buồn ngủ, lập tức đi ngủ."
Nói xong Hàn Mộc Tử nhằm chặt mắt, trong lòng bực bội nhưng không làm được gì.
Đồ vô lại.
Anh chính là đang cố ý.
Nếu như thực sự để anh làm gì đó với mình, dựa theo mức độ của những ngày trước, đêm nay cô khỏi ngủ nữa, ngày mai cũng không cần đi làm luôn.
Vẫn là đi ngủ...
Đi ngủ.
Hàn Mộc Tử nhằm chặt mắt, cố gắng thôi miên bản thân, chỉ là cơ thể người phía sau thực sự nóng đến dọa người.
Trong lòng cô khó chịu lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng dần dần chìm vào giấc mộng.
Dạ Mạc Thâm vẫn luôn ôm lấy cô.
Người trong lòng nóng nực, thấp thỏm như thế nào anh đều biết, nhưng mà... sau tầm năm phút đồng hồ, hơi thở của người đang nằm trong lòng dần dần trở nên đều đặn, yên ổn rồi.
Dạ Mạc Thâm củi đầu nhìn cô một cái, phát hiện Hàn Mộc Tử đã ngủ say rồi.
Cứ như thể mà ngủ hả?
Bên môi Dạ Mạc Thâm hiện lên một nụ cười khổ, người phụ nữ này thực sự là không tìm không phối mà, không thể châm chước cho anh một lần sao?
Nhưng mà, người muốn tự chuốc lấy họa mà ôm cô là chính anh, làm sao trách có được.
Năm mãi một lúc sau, Dạ Mạc Thâm thực sự nhịn không được mà đứng dậy đi về phía phòng tắm,
Phải tắm bằng nước lạnh tầm mười phút, mới có thể hạ được nhiệt độ cơ thể xuống, sau đó một lần nữa quay lại năm bên cạnh Hàn Mộc Tử, như lúc nãy ôm cô mà đi ngủ.
Chẳng qua, lần này Dạ Mạc Thâm không tìm đường chết mà ôm chặt cô nữa.
Ngày hôm sau, lúc Hàn Mộc Tử tỉnh dậy, trời đã sáng rỡ rồi, cô ngủ đến mơ mơ hồ hồ theo bản năng sờ soạng tìm điện thoại ở dưới gối, kết quả lại sở được khoảng không.
Hum?
Hàn Mộc Tử có chút nghi hoặc, lại tiếp tục sở dưới gối thêm một lúc nữa, kết quả vẫn không có gì.
Hé mắt, nhìn thấy điện thoại đang ở trên tủ đầu giường bên cạnh, lúc Hàn Mộc Tử vươn người muốn lấy điện thoại, eo bị kéo một cái, cô bị một lực lôi trở về. "Dậy sớm như vậy để làm gì?" Dạ Mạc Thâm vừa tỉnh ngủ, âm thanh vẫn mang chút khàn khàn: "Ngủ thêm lúc nữa đi." "Không được." Hàn Mộc Thần đẩy tay anh ra, "Em còn phải đi làm, xem sắc trời bây giờ, chắc cũng không còn sớm nữa." "Em quên rồi à?" "Há?" "Hôm nay là chủ nhật, em không cần đi làm.
Hàn Mộc Tử: "...
Chủ nhật á? Cô tỉ mỉ tính toán một chút, hình như đúng là vậy thật.
Không nghĩ tới thời gian trôi qua nhanh như vậy.
Hàn Mộc Tử vẫn còn rất buồn ngủ, sau khi nghe thấy hôm nay là chủ nhật lại yên tâm thoải mái năm lại tiếp tục ngủ. Ngủ một chút đã ngủ tới giữa trưa rồi, lúc Hàn Mặc Tử tỉnh lại lần nữa, đã không thấy hình dáng Dạ Mộc Thần ở bên cạnh nữa.
Cô ngồi dậy, xoa xoa mặt của mình, nhìn thấy màu xanh của biển qua cửa sổ thủy tinh.
Mỗi ngày tỉnh dậy đều được trông thấy quang cảnh như thế này, thực sự có thể làm cho lòng người trở nên bình yên.
Nhưng mà, cũng có thể bởi vì nguyên nhân cô nối lại tình xưa với Dạ Mạc Thâm, thế nên nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy đẹp đẽ.
Năm năm trước cô đã từng ở lại đây một khoảng thời gian, cho nên biết rõ dụng cụ ở nơi đây, sau khi Hàn Mộc Tử đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng tắm rửa mặt. "Thưa cô chủ, cô tỉnh giấc chưa ạ?"
Hàn Mộc Tử nhổ bọt trong miệng ra, súc miệng một cái, sau đó đáp lại một tiếng. "Um." "Cơm trưa đã được chuẩn bị xong rồi ạ, ở bên ngoài đợi
Hàn Mộc Tử nói một tiếng được, sau đó tăng tốc động tác. cô."
Cô thấy rất ngại khi để người khác đợi cô quá lâu, vì vậy nhanh chóng thu dọn xong, tùy tiện buộc tóc lên rồi mở cửa phòng. Một người hầu hoàn toàn xa lạ đang đứng trước mặt cô, những gương mặt quen thuộc trước đây đã không ở đây nữa rồi. Cô ngẩn ra một lát, đáy mắt hiện lên chút thất vọng. Vốn dĩ... còn tưởng rằng sẽ gặp được người quen.
Không ngờ được năm năm qua đi, lại có thể thay đổi nhiều đến hế.
Cũng đúng, có thể là mọi người đều đã phát triển tốt hơn rồi. “Thưa cô chủ, mời cô đi theo tôi"
Hàn Mộc Tử gật đầu, bước đi theo cô ấy, vừa đi vừa hỏi: "Dạ Mạc Thâm đâu?" Nghe thấy nói thẳng tên Dạ Mạc Thâm, trong mắt người hầu hiện lên một tia ngạc nhiên, nhưng mà nghĩ đến việc cô đã có thể được đưa về biệt thự Hải Giang rồi, cậu chủ Dạ cũng phân phó mọi người gọi cô là cô chủ rồi, vậy cô trực tiếp gọi thắng tên cậu chủ Dạ cũng không có gì kì lạ.
Vậy nên người hầu bình tĩnh lại, nhẹ giọng đáp: "Cậu chủ Dạ ở bên ngoài đợi cô chủ ạ.
Vầy. Người này, đêm qua vừa cầu hôn cô, còn không hề có chút thành ý nào, giờ lại có thể không đích thân đi gọi cô dậy ăn cơm à? Mấy câu này có không than phiền với người hầu kia, chỉ đi theo phía sau người hầu rẽ chỗ này rồi ngoặt chỗ kia, rất nhanh đã đến đích.