Không đếm nồi đã là cốc thứ mấy, Thẩm Kiều mệt đến nỗi muốn ngất, sắp không kiên trì thêm được nữa, lần nữa cầm theo cốc cà phê tiến vào phòng họp, nhưng đã không nhìn thấy bóng dáng của Dạ Mạc Thâm nữa.
Anh còn chưa nói mình có qua được hay không mà, cứ như vậy không thấy đâu nữa sao? Thẩm Kiều đặt cà phê lên bàn, quay người rồi bước ra ngoài.
Lúc xuống tầng lầu dưới, đúng lúc nhìn thấy xe chuyên dụng của Dạ Mạc Thâm rời khỏi tập đoàn Dạ Thị.
Mà cô, bị bỏ lại rồi.
Thẩm Kiều nở nụ cười tự giễu, nên sớm dự liệu được chứ.
Cô đi ra đường chuẩn bị gọi taxi thì một chiếc xe hơi màu trắng bạc dừng lại trước mặt cô.
“Em dâu, để anh đưa em đi ”
Cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt dịu dàng mà khôi ngô của Dạ Lẫm Hàn.
Thẩm Kiểu ngạc nhiên trong giây lát, lắc đầu “Không cần đâu.”
Để Dạ Mạc Thâm thấy được, lại – nói cô đi câu dẫn lung tung.
“Lên đi, em đã chạy mấy tiếng rồi, đã kiệt sức lắm rồi đấy.”
Nói xong, Dạ Lẫm Hàn còn tháo đai an toàn, đích thân xuống xe mở cửa thay cô.
Bộ dạng lịch thiệp khiến người ta không thể từ chối.
Cuối cùng Thầm Kiều vẫn lên xe của anh.
“Cảm ơn.”
“Khách sáo quá rồi.”
Dạ Lẫm Hàn nở nụ cười ấm áp với cô, sau đó nhắc nhở, “Đai an toàn.”
Ngồi xe của Dạ Lẫm Hàn trở về Dạ gia, trên đường anh luôn duy trì tuyệt đối sự trầm mặc, không hỏi cô một câu dư thừa nào, hơn nữa còn thả cô xuống xe ở cổng.
Thẩm Kiều chậm rì rì lên tầng tiến vào phòng ngủ của mình, trong lòng còn cảm thán sự dịu dàng của Dạ Lẫm Hàn.
Rõ ràng là hai anh em, nhưng sao tính cách lại khác biệt lớn như vậy? Vào phòng ngủ, bước chân của Thẩm Kiều chững lại.
Bởi vì va li của cô bị vứt trên mặt đất.
Ngây ra vài giây, Thẩm Kiểu ngước lên nhìn người trong phòng.
“Ai cho phép cô độc chiếm cả phòng ngủ của tôi?”
Thẩm Kiều trầm mặc một lúc, tiến lên kéo va li của mình lên.
“Anh không phải không quay về sao?”
Đêm tân hôn, anh trực tiếp kêu thuộc hạ của mình đầy anh rời khỏi, Thầm Kiều còn tưởng anh sẽ không quay lại.
“Hừ, đây là phòng của tôi.” Thẩm Kiều im lặng, cắn chặt môi dưới, “Nhưng tôi là vợ của anh.”
“Người vợ thay tên của em gái cô?”
Thầm Kiều không nói nên lời.
Xem ra anh sẽ không để mình được yên ồn trong phòng này, từ ngôn ngữ và hành động của anh có thể nhìn ra được,anh vô cùng căm ghét cô, nhưng cô thật sự không thể ra ngoài.
Nghĩ về điều này, ánh mắt Thầm Kiều nhìn anh có vài tia cầu xin: “Có thể cầu xin anh không, chỉ cần nhường cho tôi một góc trong phòng này là được rồi? Tôi không cần nhiều đâu.”
“Không thể!”
Thẩm Kiều sắc mặt trắng nhợt: “Nhưng mà tôi ra ngoài, ông nội sẽ phát hiện.”
Dạ Mạc Thâm ra lệnh, Tiêu Túc cũng đi theo ngay lập tức tiến lên, “Cô Thẩm, xin mời, đừng để tôi động thủ.”
Thẩm Kiều cắn môi dưới, “ Thật sự không thể thương lượng sao?”
Ánh mắt Dạ Mạc Thâm thâm trầm tối tăm như loài sói, mang theo tia sáng hung ác.
Nhìn chằm chằm nhau một lúc, Thẩm Kiều trầm mặc quay người, kéo hành lý ra ngoài.
Đóng cửa phòng.
“Cậu Dạ, xem ra cô ấy thực sự biết khó mà lui rồi.”
Dạ Mạc Thâm nở nụ cười mỉa mai, còn tưởng rằng lòng kiên trì mạnh mẽ đến mức nào, cứ như vậy đả kích được cô ta di rồi.
Hừ, đúng là yếu đuối vô dụng.
“Bên bệnh viện đã phái người qua đó chưa?”
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng hỏi.
Tiêu Túc sắc mặt thay đổi, “Vẫn, vẫn chưa đến kịp.”
“Vậy còn ngây ra đây làm gì?”
Tiêu Túc: “Tôi lập tức đi xử lý.”
Tiêu Túc nhanh chóng rời đi, lúc – ra ngoài vẫn thấy Thẩm Kiều đang kéo vali ra cổng, anh cho cô một ánh nhìn tự cầu phúc rồi biến mất.
Ngày thứ hai.
Lúc Tiêu Túc tới tìm Dạ Mạc Thâm, nhìn thấy cảnh tượng ở cửa không nhịn được trợn to mắt.
Anh nhẹ nhàng tiến vào phòng, đánh thức Dạ Mạc Thâm, sau đó hầu hạ anh tắm rửa thay quần áo.
Cuối cùng, anh không nhịn được mở miệng: “Cái đó, cậu Dạ, cô Thẩm…” Nhắc đến người phụ nữ đó, Dạ Mạc Thâm không vui nhíu mày, cả – người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
“Cậu Dạ, không phải tôi cố ý nhắc tới cô ấy, mà là cô ấy…“ Tiêu Túc không nói tiếp được nữa, cuối cùng dứt khoát nói thẳng: “ Cậu cứ ra cửa tự mình xem di.”
“Đầy tôi ra ngoài.” Dù cho Dạ Mạc Thâm sở hữu tố chất tâm lý mạnh mẽ thế nào, nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ ôm áo khoác ngủ ngoài cửa, anh vẫn vô cùng kinh ngạc.
Thẩm Kiều đặt hành lý ở bên cạnh, bản thân thì mặc áo khoác dựa vào tường ngủ, chắc ngủ say đến mơ màng rồi, cả người đều ngã xuống đất, nhưng bởi vì lạnh nên cứ run rầy chui vào áo khoác to, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Làn da cô là loại da trắng đến phát sáng, một lọn tóc đen cũng chưa từng được xử lý qua, nhưng vẫn rất suôn mượt mềm mại, vài sợi tóc dính trên trán cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm cảm giác vô tội, hồn nhiên.
Nhìn cơ thể run rầy của cô, Dạ Mạc Thâm bỗng dưng có cảm thấy có chút không chịu nổi.
Ngay sau đó, anh lạnh giọng ra lệnh: “Đánh thức cô ấy dậy cho tôi.”
Tiêu Túc sững lại: “Đánh thức thế nào?”
Dạ Mạc Thâm: “..Cậu muốn đánh thức thế nào?”
Tiêu Túc bước qua, giơ chân đá nhẹ vào mông Thẩm Kiều.
Gương mặt Dạ Mạc Thâm lập tức tối sầm lại, giọng nói lạnh lẽo: “Cậu đang làm gì vậy?”
Tiêu Túc vẻ mặt vô tội: “Đánh thức cô ấy dậy.“ Còn xoa xoa mũi, “Cậu Dạ là ghét tôi đá quá nhẹ sao? Vậy tôi sẽ mạnh chân hơn một chút.”
Trong mắt Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm chính là vô cùng ghét Thẩm.
Kiều.
“Đủ rồi, tôi bảo cậu đánh thức cô ấy dậy chứ không bảo cậu làm người ta bị thương.”
Dạ Mạc Thâm kìm nén sự nóng nảy sắp bạo phát của mình.
“Hiểu rồi!”
Tiêu Túc lúc này đã nghe hiểu, lập tức ngồi xổm xuống đẩy vai Thẩm Kiều, Thẩm Kiều ngủ rất say, phải mất một lúc lâu cô mới khó khăn mở mắt ra.
“Cô Thẩm, trời sáng rồi, mau dậy đi.”
Trời sáng rồi sao? Thầm Kiều ngây người một lúc – rồi ngồi dậy, nhìn cảnh sắc trời sáng Xung quanh, dụi mắt.
Không ngờ cô lại ngủ ở đây cả một đêm rồi? Thời gian trôi qua thật nhanh… “Ai cho cô ngủ ngoài cửa?”
Đang nghĩ ngợi vần vơ, giọng điệu vấn lạnh lùng truyền tới.
Thẩm Kiều ngầng đầu, thấy Dạ Mạc Thâm đang không vui nhìn mình chằm chằm.
Cô ngây ngần một lúc lâu, dường như đang nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay sau đó ôm chặt áo khoác trong lòng, nhỏ giọng:..
“Tôi không có nơi nào để di.”
Có lẽ do ngủ cả đêm trên mặt đất, giọng của Thẩm Kiều mang theo chút âm mũi.
“Vì vậy cô liền ở mất thể diện ở đây?”
Thẩm Kiều cắn môi, lúc sau ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Dạ Mạc Thâm, bướng bỉnh nói: “ Chê tôi mất thể diện thì anh để tôi vào trong ngủ đi.”
Dạ Mạc Thâm nghẹn họng, vậy mà dám lý lẽ hùng hồ không sợ chết đó.
Thẩm Kiều cũng bướng bỉnh chống lại ánh mắt của anh, so với đêm qua, sắc mặt lúc này của không giống trắng một cách bình thường lắm, dường như là bị ốm.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Dạ Mạc Thâm không biết nên làm sao, bỗng dưng lòng cũng mềm mại một cách khó hiểu, hừ lạnh một tiếng.
“Chúng ta đi.”
Tiêu Túc tiến lên đẩy xe lăn, “Cậu Dạ, vậy còn cô Thẩm…”
Dạ Mạc Thâm quay đầu, ánh mắt dán chặt: “Đừng có ở ngoài cổng làm mất mặt tôi.”
Đợi sau khi người đi, Thầm Kiều mới ôm áo khoác đứng dậy.
Câu nói vừa nãy của anh… là ý có thể cho cô vào phòng rồi sao? Cho dù có phải hay không, dù sao anh đã rời đi rồi, cô cứ vào tắm rửa sạch sẽ trước vậy.
Lúc đánh răng, Thẩm Kiều lại thấy buồn nôn, dựa vào bồn rửa nôn khan mấy lần mới đánh răng xong.
Sau khi súc miệng xong, Thầm Kiều thấy lạnh, vì thế nên cô tắm bằng nước nóng.
Ra ngoài vẫn cảm thấy lạnh vô cùng, hơn nữa cổ họng trở nên khàn, đầu óc choáng váng đờ dẫn.
Nghĩ ngợi, Thẩm Kiều quyết định đến bệnh viện lấy thuốc.