Toàn thân Hàn Mặc Tử sững sở, trơ mắt kinh ngạc ngôi ở nơi đó. Cô không thể nào ngờ Dạ Mạc Thâm lại...
Con người này là cầm thủ sao Cô chỉ nói một câu như vậy, nhưng anh lại phản ứng ấy với
CÔ?
Hơn nữa anh còn kéo cô ngồi trên chân anh. Hàn Mặc Tử cần rằng, trợn trừng mắt nhìn Dạ Mạc Thâm đang kê sát gần minh. “Sao anh lại vô liêm sỉ như vậy?”
Dạ Mạc Thâm tiến sát vào gần cô, dường như đang tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể cô. Giọng nói của anh càng ngày càng trở nên khàn khàn, ngay cả hít thở cũng trở nên nóng bỏng hơn. “Không được trách anh. Anh vừa nói vừa sát lại gần cô, đội môi mỏng dường như dần lên trên cắm cô: “Anh là một người đàn ông bình thường, bởi vì em mà anh đã giữ mình như ngọc suốt năm năm nay. Em nói những lời chọc ghẹo anh như vậy thì đừng trách anh phản ứng.
Nghe anh nói vậy, Hàn Mộc Tử ngẩn cả người. “Anh... Anh nói cái gì vậy?" Giữ. Giữ mình như ngọc suốt năm năm?
Cô mở to đôi mắt, nhìn Dạ Mạc Thâm với ánh mắt không thể tin được: "Lẽ nào suốt năm năm nay anh không có không CÓ
Hàn Mặc Tử không nói ra được câu nói tiếp theo, nhưng trong lòng cô đang vô cùng kinh ngạc sợ hãi.
Đối với một người đàn ông thô tục ăn mặn thì dường như chuyện anh giữ mình như ngọc suốt năm năm qua là điều không thể xảy ra.
Nhưng Dạ Mạc Thầm đã làm được như vậy, hơn nữa anh còn nói điều đó ra. “Sao vậy?" Dạ Mạc Thâm nheo mắt lại, đôi môi mỏng đã dân lên cái mềm mại của cô, giọng nói toát lên sự u “Em biết anh trong sạch rồi, em còn tưởng anh sẽ đụng vào người phụ nữ nào khác ngoài em sao?"
Hàn Mặc
Đôi môi màu hồng nhạt của cô khẽ mấp máy, nhưng cuối cùng cô cũng không thể nói ra được lời nào.
Cô nhìn Dạ Mạc với đôi phức tạp, khẽ cắn
Có lẽ Dạ Mạc đã nhìn thấy biểu cảm xoắn xuýt của cô nên khẽ “Sao vậy? Em đã cảm động rồi sao? Vậy có phải em sẽ tha thứ cho anh đúng không?” Nghe vậy Hàn Mộc Tử hồi phục lại tinh thần, cô liếc nhìn anh với gương mặt đỏ bừng. “Tôi không thèm tin lời nói xăng nói bậy của anh, sao đảm đàn ông các anh có thể giữ mình như ngọc suốt năm năm được?" “Sao lại không Dạ Mạc hạ ánh mắt xuống: “Em cũng đâu phải không biết tình hình của “Ai mà biết được tình hình gì của anh? Nếu như anh không đụng vào người phụ nữ khác thì sao anh có thể trải qua năm năm được?”
Mạc Thâm:
Năm năm qua có biết bao nhiêu ngày đêm, sao có thể không thấy cô đơn hiu quạnh được.
Hàn Mộc Tử nhìn chăm chăm vào anh, sau đó nhìn thấy đội tại của Dạ Mạc đỏ lên đáng ngờ, nhưng trên gương mặt anh vẫn không thay đổi sắc mặt gì. Đôi môi mỏng của anh khẽ nhếch "Em cảm thấy anh có thể như thế nào?” Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Hàn Mộc Tử đứng thẳng người lên, sự lúng túng xấu hổ lóe lên trong ánh mắt.
Cô hỏi anh câu hỏi này chẳng phải là gậy ông đập lưng ông sao? "Hử?" Dạ Mạc Thâm khẽ cần cảm của cô, hỏi với giọng nói khăn khăn mập mờ.
Hàn Mặc Tử cảm thấy hô hấp của mình cũng trở nên kỳ lạ, hơn nữa nhiệt độ cơ thể cũng dần dần tăng lên và cảm thấy điều gì đó không ổn lắm. Cô bằng nhiên đưa tay đẩy anh ra, sau đó đứng lên.
Sau khi đứng lên, cô đi lùi về phía sau mấy bước rồi mới miễn cưỡng ổn định bước chân lại. Sau đó Hàn Mộc Tử mới ý thức được mình thất lễ quá, vì vậy cô quay người đi để bình tĩnh lại cảm xúc của mình. Cho đến khi đã hoàn toàn ổn định lại rồi, cô mới quay người lại nói. “Giữ mình như ngọc vậy cũng tốt, không giữ mình cũng không sao cả, những chuyện này không liên quan gì đến tôi cả. "Vậy sao?" Dạ Mạc Thâm vốn không có ý định buông tha cho cô, hỏi với giọng hùng hổ hăm dọa: “Vậy vừa nãy em căng thắng như vậy để làm gì?” Hàn Mộ Tử khẽ nở nụ cười, giả ngơ đến cuối cùng. “Ai căng thẳng chứ? Sao tôi không nhìn thấy?" “Không nhìn thấy?” “Đúng vậy!"
Dạ Mạc Thâm nhíu mày, đứng dậy đi đến phía cô.
Có lẽ là vì những lời anh vừa nói cho nên ảnh mặt của Của Hàn Mặc Tử ý thức được mà liếc nhìn về chỗ khác của anh. Cô thấy chỗ đó vẫn chưa trở lại bình thường, gương mặt lập tức đỏ lên rồi chợt lùi về sau mấy bước. “Anh đừng đến đây.
Dạ Mạc Thâm không ngừng đi đến: "Chẳng phải em không căng thẳng sao? Vậy bây giờ em lại đang căng thẳng cái gì vậy?”
Hà Mộc Tử thật sự không thể nào nhìn thắng vào anh được, cô càng lùi về phía sau thì anh càng tiếp tục đi đến Cô chỉ đành lùi xa hơn, Dạ Mạc Thâm lại bước đến gần hơn. Cuối cùng cô bị dồn vào góc tường, Dạ Mạc Thâm giơ tay ra chặn trên vách tường, ngáng đường đi của cô "Còn chạy nữa sao?"
Hàn Mặc Tử nhìn Da Mạc Thâm bị chặn ở trước mặt mình, anh nhìn chăm chăm vào cô không nói gì, cũng phản ứng lại. Cô đang làm cái gì vậy?
Chơi trò gia đình với Dạ Mạc Thầm sao? Đã xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh vẫn có hứng thú trêu đùa cô ở chỗ này sao? Hàn Mộc Tử rất thất vọng về bản thân mình, cô nở nụ cười tự chế giễu rồi nói: “Không chạy nữa, dù sao tôi cũng không thể chạy thoát được. Rốt cuộc anh muốn như thế nào? Tôi thừa nhận tôi đang căng thẳng được chưa? Tôi cũng tin lời nói của anh, bây giờ tôi có thể đi được chưa?” "Không được." Dạ Mạc Thâm mim đôi môi mỏng của mình, gương mặt lạnh lùng nói: “Em ở một mình ở bên ngoài không an toàn, anh phải ở lại đây.”
Hàn Mộc Tử: " “Vừa nãy em cũng nhìn thấy hai người đó rồi, bọn họ sẽ còn quay lại đấy, em không sợ sao?” “Bây giờ tôi đã bình yên ở trong nhà rồi, tại sao tôi lại phải “Cho nên, anh giúp đỡ em nhưng em lại muốn đuổi anh ra khỏi nhà sao?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Coi như Hàn Mộc Tử đã hiểu rồi, anh làm như vậy là muốn ở lì ở đây không chịu rời đi. Cô nghĩ anh thật sự đã giúp đỡ mình, hơn nữa vừa nãy anh nói muốn lấp đầy dạ dày của mình, có lẽ là anh ấy muốn ăn chực một bữa cơm ở chỗ của cô.
Nghĩ một chút, cuối cùng Hàn Mặc Tử chỉ có thể lạnh lùng nói: "Anh đợi tôi ở đây, tôi đi nấu cơm. Ăn xong cơm rồi thì anh cút ngay cho tôi.”
Nói rồi Hàn Mộc Tử cũng không để ý đến phản ứng của anh mà quay người đi thẳng vào trong phòng bếp.
Mà Tiểu Nhan ở cầu thang đã chạy vào trong phòng mình từ trước, nếu không cô ấy sợ mình sẽ nhìn thấy những hình ảnh nhạy cảm không nên nhìn, đến lúc ấy cô sẽ bị đau mắt hột mất. Nghĩ như vậy, Tiểu Nhan hai tay chống cảm, cảm thấy hơi phiền não một chút.
Thật ra trong khoảng thời gian này cô ấy đều nhìn thấy những nỗ lực cố gắng của Dạ Mạc Thâm đối với Mộc Tử, xem ra anh thật lòng muốn bắt đầu lại một lần nữa với Mộc Tử. Nhưng trước kia Mộc Tử đã chịu rất nhiều tổn thương khi ở
Mỹ, đối với Tiểu mà nói những điều đó đúng là một cơn ác mộng. Cô ấy không hy vọng Mộc Tử lại trải qua những tháng ngày như vậy nữa. Cho nên coi như đến tận bây giờ cô ấy cảm thấy Dạ Mạc thật đáng trách, cô ấy vẫn rất hận Dạ Mạc Thâm. Bởi vì năm đó Mộc Tử vì chuyện của anh mà suýt chút
Suýt chút nữa mất đi mạng sống.
Nghĩ đến điều này, trong đầu Tiểu Nhan lại nhớ về những hình ảnh năm đó.
Hơn nửa đêm, Tiểu Nhan chạy ra khỏi phòng trọ khóc lóc gọi điện cho bác sĩ, căng thẳng đến nỗi không thể nói rõ được lời. Bác sĩ ở đầu dây bên kia cũng vô cùng lo lắng và sốt ruột, cuối cùng bảo cô ấy nói địa chỉ, sau đó vội vàng chạy đến khám và chữa bệnh cho Mộc Tử.
Năm đó Mộc Tử luôn gặp ác mộng và vẫn luôn sống trong tưởng tượng của mình. Bác sĩ nói cô ấy đau lòng, cộng thêm chuyện hồi nhỏ đã trở thành nỗi ám ảnh đối với cô. Bác sĩ nói chuyện đó đại khái là đả kích gấp đôi, khiến cho cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng với cuộc sống của mình, vì vậy não sẽ bị rơi vào trong trạng thái ảo tưởng, sau đó bắt đầu tự gây ngủ và thường xuyên không tỉnh lại.
Tóm lại năm đó Tiểu Nhan thật sự bị sợ hãi bởi dáng vẻ đó của Hàn Mộc Tử.
Sau đó cô đã điều trị chữa bệnh mất một thời gian rất dài, còn mời bác sĩ tâm lý chỉ dẫn cho cô. Cho đến tận hai năm sau cô mới dần dần hồi phục lại như người bình thường.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lại vô cùng tức giận mà siết chặt năm đầm đi thẳng xuống tăng dưới, cô ấy không thể để Dạy Mạc Tham làm tổn thương Mộc Tử thêm lần nữa!