Đây là lần đầu tiên Dạ Mạc Thâm tới nhà của Hàn Mộc Tử.
Anh nghe được từ kết quả điều tra của Tiêu Túc rằng căn hộ này do Hàn Mặc Tử đứng tên và là tài sản cá nhân của cô. Mặc dù hồi đỏ Dạ Mạc Thâm rất ấn tượng với năng lực làm việc của Hàn Mặc Tử ở trong công ty của mình, anh đoán được là nếu như cô gái này nghiêm túc làm việc thi hiếm có ai có thể sánh được với cô.
Trước đây cô rất không tự tin, nhưng khi sự tự tin của cô được đánh thức thì cô chính là người có hào quang tỏa sáng nhất.
Cho nên bây giờ Dạ Mạc Thâm không ngạc nhiên gì về thành tựu của cô, dường như tất cả đều đã nằm trong dự đoán của anh.
Anh đứng trước cửa cởi giày, thấy Hàn Mộc Tử không để ý tới mình mà đi thẳng vào trong, đôi môi mỏng giật giật sau đó cúi người mở cửa tủ giày ra, bỏ giày của mình vào.
Quét mắt một lượt, lúc thấy ở trên kệ cao nhất để một hàng giày của bé trai thì Dạ Mạc thâm đã có thể xác định giới tính của nó.
Xem ra là một bé trai.
Đôi mắt của Dạ Mạc Thầm rủ xuống, không ngờ cô vẫn ngốc như vậy, thế mà lại đi sinh con cho cái tên khốn chồng trước.
Từ khỏe mắt anh chợt nhìn thấy dưới đáy tủ giày có một đôi dép lê nam cỡ lớn, lúc này vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm trầm xuống, ngay giờ phút này đáy mắt anh trở nên lạnh lẽo. Anh yên lặng một lát, trở tay đóng cửa tủ giày lại sau đó đi chân trần vào nhà.
Đúng lúc này Tiểu Nhân vừa lau tóc vừa đi xuống lâu.
Nhân lúc Hàn Mặc Tử đi ra ngoài thì cô ấy đi tắm, lúc này trên người mặc bộ đồ ngủ in hình phim hoạt hình, mái tóc ướt nhẹp rồi tung, vừa nói: "Mộc Tử, cậu vừa về hả? Mình nghe thấy tiếng động, sao lại " Câu nói kế tiếp ngừng lại, Tiểu Nhan trợn to đôi mắt nhìn người đứng phía sau Hàn Mộc Tử.
Thân hình cao lớn và khí thế mạnh mẽ, đáy mắt của anh tràn ngập cảm giác lạnh lẽo, hơi lạnh đó bao trùm cả mọi thứ xung quanh. "M... Mình... Mình có nhìn lầm không vậy Mộc Tử?" Tiểu
Nhan nhìn gương mặt đẹp trai ngời ngời của Dạ Mạc Thâm ở sau lưng cô, lắp bắp hỏi. Nếu không nhìn lầm thì tại sao Hàn Mộc Tử đi siêu thị lại vác về một người đàn ông chứ.
Với lại người đàn ông này còn không phải là ai khác mà là người cô ấy vẫn luôn tránh như tránh tà, Dạ Mạc Thâm. Hàn Mộc Tử mấp máy đôi môi đỏ, thấp giọng nói: "Không có nhìn lầm đầu, trước hết thì cậu đi sấy khô tóc đi đã, đừng để bị cảm lạnh.
Được cô nhắc nhở như vậy Tiểu Nhan mới ý thức được là bản thân đang mặc đồ ngủ, vô thức cúi người, sau đó nói: "Vậy mình lên lầu trước, hai người cứ nói chuyện đi!"
Nói xong Tiểu Nhan vội vàng quay người đi lên lầu.
Hàn Mộc Tử nhìn theo bóng lưng vội vã của cô ấy hơi nghiêng đầu nói: "Uống gì?"
Một giọng trả lời lạnh lùng truyền tới từ phía sau. "Gì cũng được.
Giọng nói nồng nặc vẻ lạnh lẽo khiến Hàn Mộc Tử khó tránh nhíu mày, tên này lại làm sao vậy? Rõ ràng lúc nãy mở cửa cho anh ta vào thì ánh mắt của anh ta vẫn còn rất ranh mãnh mà, vào được cửa rồi thì vẻ mặt lại thay đổi?
Hoặc có thể nói là khôi phục hình dạng ban đầu?
Được rồi, ai mà quan tâm anh ta, dù sao thì mặt anh ta cũng vốn lạnh lẽo u ám như vậy mà
Nghĩ tới đây Hàn Mặc Tử vứt lại một câu "Tự tìm chỗ ngồi đi." Rồi đi thẳng vào bếp.
Cô mở tủ lạnh ra nhìn chỗ đồ ăn lúc nãy vừa xếp vào, nhớ tới những thứ này đều là do anh thu xếp giúp cô trong bóng tối, còn xách theo cô lên đây nữa, khó tránh thở dài.
Nhưng nghĩ tới chuyện anh đi theo sau lưng khiến cô sợ thì Hàn Mộc Tử lại nổi giận, lấy nước đá ở ngăn cuối cùng ra sau đó đi ra khỏi phòng bếp
Dạ Mạc Thầm còn đứng ở đó, duy trì tư thế ban đầu không chịu nhúc nhích, còn đi chân trần nữa chứ.
Cậu trai có bàn chân to lớn đứng trên tấm thảm trong nhà cô trông rất kỳ cục. Hàn Mộc Tử đi qua, quét mắt nhìn chân của anh: "Sao anh không mang dép vào?"
Trong bụng Dạ Mạc Thâm toàn là lửa, đáy mắt hoàn toàn lạnh lẽo, chế nhạo đáp: "Ở đây có dép dành cho tôi hả?"
Nghe vậy Hàn Mộc tử sững người, vô thức trả lời: "Không phải là ở ngăn tủ cuối cùng bên dưới có một đôi anh mang được sao? Lúc nãy tôi nghe tiếng anh mở tủ giày không lẽ anh không thấy?"
Cô còn không biết xấu hổ mà còn nhắc tới nữa?
Không khí quanh người của Dạ Mạc Thâm càng lạnh càng trầm hơn nữa.
Hàn M Tử nheo mắt, vẫn không quen nhìn chân của anh còn anh thì không trả lời, cô cứ vậy mà cho là anh không nhìn thấy nên sau khi để nước đá lên bàn thì đứng dậy vừa đi vừa nói: "Tôi đem qua cho anh."
Lúc đi lướt qua bên cạnh anh thì bị Dạ Mạc Thâm giữ tay "Anh làm gì vậy?" lai.
Hàn Mộc Tử không hiểu gì ngước mắt lên liếc nhìn anh, vô thức muốn hất tay anh ra
Đội môi mỏng của Dạ Mạc Thâm mim thành một đường tháng, đổi mat đen láy của anh đầy vẻ tàn ác, ánh mất bản nhọn nhìn cô, một lát sau mới khẽ mở miệng. "Không cần " Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Như muốn giúp giải đáp nghi ngờ của cô, anh lạnh lùng cong môi lên chế giễu: "Tôi không mang dép mà kẻ khác đã từng mang "
Hàn Mộc Tử: "."
Ban đầu Hàn Mặc Tử cho là bệnh thích sạch sẽ của anh lại tài phát nhưng suy nghĩ lại thì thấy không đúng lắm. Đợi tới khi sự lạnh lẽo trong mặt của Dạ Mạc Thâm vơi đi thì cô mới phát hiện... Thì ra là cái tên này đang nổi máu ghen.
Lúc mở cửa cho anh vào thì anh vẫn bình thường, tới lúc sau khi mở tủ giày thì đột nhiên lạnh mặt, lúc đó Hàn Mộc Tử còn bực không hiểu chuyện gì xảy ra, thầm nghĩ người này sao lại trở mặt nhanh vậy, ai ngờ.
Vì anh thấy dép của đàn ông nên ghen?
Hơi buồn cười, cũng thấy người đứng trước mặt này hơi ngốc.
Không phải là anh vẫn luôn rất thông minh sao? Khi đối phó với những con cáo già trên thường trường thì rất lý trí, nhưng tại sao lúc đứng trước mặt mình thì anh ta như thể là một người vô cùng bốc đồng, một người không có chút kinh nghiệm nào?
Nghĩ tới đây Hàn Mộc Tử buột miệng nói: "Cái gì mà kẻ khác từng mang? Đó là dép để anh trai tôi thay lúc anh ấy tới đây."
Lời vừa thoát ra khỏi miệng thì cả hai người cùng lúc đều ngẩn người.
Hàn Mộc Tử sững sờ là bởi vì không ngờ được mình lại đi giải thích.
Còn Dạ Mạc Thâm sững sờ là vì bản thân bị lửa giận che mờ đầu óc, quên mất chuyện cô còn có một tên anh trai đáng ghét.
Đúng vậy đó, đây là nhà của cô thì đương nhiên là Hàn Thanh sẽ tới, chuẩn bị sẵn một đôi dép cho đàn ông là chuyện bình thường.
Sau khi nghĩ như vậy thì bực tức trong lòng Dạ Mạc Thầm đều bay hết nhưng vẻ mặt của anh vẫn không nên được giận, giọng nói lạnh lùng: "Cử cho là anh của em đi thì cũng không được, anh có bệnh thích sạch sẽ, đâu phải em không biết."
Hàn Mộc Tử hơi tức giận nhìn anh, lạnh lùng cười haha hai cái: "Thì ra là tổng giám đốc Dạ còn mắc bệnh thích sạch sẽ nữa ha, vậy e là khắp nơi trong nhà tôi toàn là bụi bặm, anh có muốn ra khỏi đây không?"
Dạ Mạc Thầm nhìn cô chăm chăm: "Tôi chỉ có bệnh sạch sẽ với người khác, còn với em thì không, em biết mà "
Ánh mắt của anh dán chặt vào mỗi cô, không hiểu sao Hàn Mộc Tử lại nghĩ tới nụ hôn trong bóng tối lúc nãy.
Mặt của cô nóng cả lên. Đúng đó, rõ ràng là anh có bệnh thích sạch sẽ nhưng lúc anh hôn mình thì sao lại không thấy bẩn? Còn bắt lấy cô mà hôn thật mạnh...