Hàn Thanh cố ý giao phó cho thuộc hạ, buổi tối hôm nay nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng những khách mời đến đây một lần, không có giấy mời của Hàn Thanh tuyệt đối không cho vào, cũng nhất định phải đối chiếu thân phận.
Chuyện này đối với mọi bữa tiệc là hết sức bình thường, nhưng đêm nay chính là muốn nhằm vào Dạ Mạc Thâm, mục tiêu là không để anh được đi vào bên trong.
Dù sao, Hàn Thanh cũng không thích Dạ
Mạc Thâm.
Tiêu Túc đã đi nghe ngóng tình hình trước đó, vì thế đã thay Dạ Mạc Thâm sắp xếp mọi chuyện một cách ổn thỏa.
Lấy mặt lạ để che đi thân phận thật, cũng sớm đã có người đợi ở cửa ra vào, chỉ cần Dạ Mạc Thâm xuống xe, lập tức có người đến an bài cho anh đi vào.
Con người, tiền bạc, luôn có mối quan hệ gắn liền với nhau: "Cậu Dạ, tôi không xuống xe cùng cậu nữa." Tiêu Túc liếc nhìn cảnh tượng xung quanh ở bên ngoài một cái, ánh mắt quét qua những người đang có mặt tại bữa tiệc, hiếm hoi nói ra một câu nịnh nọt: "Buổi tối nay chúc cậu Dạ sẽ sớm giành được thắng lợi, đưa mợ quay trở về bên cạnh."
Nghe được tiếng mợ này, Dạ Mạc Thâm có cảm giác như minh đang bị ảo giác.
Dạ Mạc Thâm vừa xuống xe, cũng không biết là khí thế bức người tỏa ra từ anh hay vì điều gì khác, đám đông có mặt trong bữa tiệc đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía anh, ngọn đèn sáng bên trên hắt xuống khuôn mặt đeo mặt nạ của anh, khiến người khác có cảm giác như anh đang tỏa ra ánh hào quang. "Nhìn kìa, người đó là ai? Tại sao tham gia buổi đại tiệc còn đeo mặt nạ?" "Không đúng, đâu có nghe nói hôm nay là bữa tiệc hóa trang? Hay là chúng ta đã bỏ qua thông tin gì đó về buổi đại tiệc nay?" "Trước mắt bỏ qua việc đây có phải tiệc hóa trang hay không, anh ấy thật sự xuất sắc.. Dáng người cao ráo cùng thân hình tỉ lệ cân đổi, đúng là hoàn hảo. Oa, nhìn anh ấy đội mặt nạ kìa, tôi cảm thấy được... Bờ môi mỏng kia chỉ cần nhếch lên, cũng đủ để khiến tôi lao vào lưới tình." "Anh ấy là ai vậy nhỉ? Mọi người không ai nhận ra sao? Thật muốn biết anh ấy có bạn gái hay chưa quá." "Dù sao buổi đại tiệc còn dài, chúng ta nhất định sẽ có cơ hội gặp mặt làm quen."
Mấy người con gái cùng nhau bàn bạc, sau đó vui vẻ đưa ra quyết định.
Mặt nạ che đi khuôn mặt thật, Dạ Mạc Thâm vừa bước xuống xe, có một người đàn ông bước đến đón, bởi vì Tiêu Túc không có nói cho anh ta biết thân phận thật của Dạ Mạc Thâm, cho nên giờ phút này đối phương vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười với tư thái ung dung. "Người anh em, đến đây, tôi ở đây chờ anh đã nửa ngày rồi, đi thôi."
Nói xong, anh ta liền đi đến cạnh Dạ Mạc Thâm, đưa tay định khoác lên vai anh. Hành động đó mới làm được một nửa, đã bị ánh mắt lạnh lẽo của anh dọa cho sợ hãi, sau đó tự giác rút tay về.
Tuy nắng đeo mặt nạ, Nhưng đôi mắt của Dạ Mạc Thâm vẫn luôn am trầm cùng lạnh lẽo, giống như mắt của con mãnh thú trong đêm đông, nhưng sao lại giống với một người anh ta từng gặp ở hộp đêm vào lúc trước?
Nhưng neus là người của hộp đêm, sao có thể dùng tiền mua thư mời để đến bữa đại tiệc này? "Còn không đi?"
Đang lúc anh ta trầm tư suy nghĩ, giọng nói lạnh như băng của Dạ Mạc Thâm vang lên như đánh mạnh vào tai, người đàn ông giật mình phản ứng lại, lập tức gật đầu lia lịa: " Đi thôi, anh đi theo tôi."
Anh ta đưa Dạ Mạc Thâm vào cửa kiểm tra, sau đó đưa giấy mời cho những người vệ sĩ đứng gác cổng kiểm tra. Những người canh giữ ngoài cửa nghe Hàn Thanh phân phó hôm nay phải soát thư mời một cách nghiêm ngặt, tuy nhiên bọn họ không biết tại sao phải làm như vậy, còn cho rằng cậu chủ Hàn sợ có người lạ nhân cơ hội này trà trộn vào bữa tiệc, những cho dù có kiểm tra nghiêm ngặt đến đâu, bọn họ cũng không thể nhận diện khuôn mặt của mỗi người đến tham gia được.
Chính vì vậy khi thấy Dạ Mạc Thâm đeo mặt nạ liền cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Người đàn ông liền thay anh giải thích: " Đây là người anh em thần bí của tôi, bình thường khi tham gia các bữa tiệc khác anh ấy cũng đều như vậy, nhanh lên, tôi đứng ở đây chờ anh ấy cũng đã nửa ngày rồi, vừa rồi các anh cũng thấy đấy." "Hơn nữa chúng tôi cũng có thư mời, nếu các anh không cho chúng tôi vào, đừng trách tôi nói với anh Hàn về thái độ phục vụ của các anh."
Người đàn ông tỏ ra khó chịu, vừa đấm хоа, rất nhanh liền có thể đưa Dạ Mạc vừa Thâm qua cửa kiểm giấy mời.
Sau khi đi vào, người đàn ông cười khoái trả nói: " Tôi như vậy coi như đã hoàn thành nhiệm vụ đúng không? tuy nhiên... Có thể cho tôi biết, anh tham gia bữa đại tiệc này có mục đích..." "Chuyện không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi." Ánh mắt sắc như gương của Dạ Mạc Thâm quet về phía người đàn ông, anh ta bị dọa đến mức không dám nhúc nhích, một lát sau lắp bắp nói: "Được được, tôi biết rồi..."
Dạ Mạc Thâm thu hồi ảnh mắt, không để ý đến phản ứng của anh ta, anh bước về phía trước.
Người đàn ông đứng đằng sau nhanh chân bước theo, Dạ Mạc Thâm liền dừng chân. "Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, không cần đi theo tôi nữa." Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.
Người đàn ông sửng sốt, sau đó gật đầu đáp: "Được."
Sau đó anh ta liền xoay người bước đi, hòa mình vào đám đông, lúc sau khi quay đầu nhìn lại, phát hiện người vừa rồi còn đứng ở đó giờ đã không thấy bóng dáng đâu.
Đi nhanh vậy sao... Hừm, rốt cuộc người đeo mặt nạ đó đến buổi đại tiệc này có mục đích gì? Mua giấy mời, lại nhờ người giúp đỡ tại, cuối cùng... Còn đeo mặt nạ.
Chẳng lẽ buổi tối nay sẽ có trò hay để xem?
Người đàn ông xoa xoa cằm, bỗng nhiên trong lòng dâng lên sự chờ mong.
Đội chân thẳng tắp của Dạ Mạc Thâm lướt qua những viên gạch vuông màu đen của sàn nhà, ngọn đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống chiếc mặt nạ khắc họa rõ nét đường nét anh tuấn, trên đường đi gặp vài người phục vụ, bọn họ đều không kìm được hướng ánh mắt lên nhìn anh.
Dạ Mạc Thâm dành thời gian để làm quen với nơi này một chút, hơn nữa hiện tại buổi đại tiệc có rất nhiều người, bầu không khí cũng vì thế mà không thoải mái, không bằng anh đến đây hưởng bầu không khí trong lành.
Rốt cục anh tìm được một sân sau rất rộng, cách bài trí xung quanh sân rất thanh nhã.
Có ghế đan bằng mây, còn có vườn hoa, thậm chí còn có cả xích đu.
Đẹp.
Dạ Mạc Thâm nới lỏng chiếc cà vạt đang siết chặt cổ áo vest, chọn một chiếc ghế ngồi xuống.
Không nghĩ tới Hàn Thanh còn có thú vui độc đảo này.
Thời gian bắt đầu buổi đại tiệc còn chưa đến, Dạ Mạc Thâm chọn một chiếc ghế rồi ngồi xuống.
Người tới tham gia buổi đại tiệc không ít, trong sân sau này cũng có những người khác, tuy nhiên Dạ Mạc Thâm chọn ngồi cách xa họ, bỗng nhiên nghe được tiếng nói chuyện của một đứa nhóc với những người gần đó, Dạ Mạc Thâm không muốn nghe liền đứng lên định rời đi. "Anh chị, mẹ em nói, không thể để người khác tùy tiện chụp ảnh mình, bằng không có thể kiện mọi người tội xâm phạm đời tư cá nhân của người khác."
Hàn Diệc Thù bị một đám người vậy quanh, khuôn mặt mang theo nụ cười, ánh mắt giống như hạt hạt trân châu đen láy, thoạt nhìn vô cùng dễ thương, cách cậu nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn nhu, vừa nghe liền biết là đứa trẻ ngoan.
Tuy nhiên lời câu nói ra, lại mang theo lực sát thương.
Một số người cầm di động ra định chụp ảnh cậu nghe thấy những lời này liền yên lặng đút điện thoại vào túi.
Những cũng có những người không từ bỏ ý định, cầm di động hướng về phía cậu chụp, tách tách vài tiếng.
Sau khi chụp song người đó liền nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt thích thú: " Có thể đổi tư thế chụp ảnh được không bé?"
Đậu nhỏ trên mặt vẫn là nụ cười, nhẹ giọng nói: "Chị gái, chị xóa những tấm ảnh đã chụp đi." "Ơ, không phải chỉ là chụp hai tấm thôi sao, hay em cũng chụp chung với chị một tấm nhé? Huống hồ, chị nguyện ý chụp ảnh cùng em, em nên cảm thấy vinh hạnh chứ?"
Người chụp cậu là một người con gái tầm hơn hai mươi tuổi, lúc nói chuyện cũng không giống như con nhà gia giáo. "Chụp tấm nữa đi, nhanh lên."
Những người đứng xung quanh thấy cô ta nói vậy, cũng cầm điện thoại trên tay, hướng về phía Đậu nhỏ chụp tách tách tách. "Không phải cậu nhóc đó đã nói không muốn để mọi người chụp rồi hay sao?"