Trong xe yên tĩnh, hô hấp của người nào đó đột nhiên trở nên dồn dập.
Dạ Mạc Thâm giữ chặt tay, nghiến răng nghiến lợi: "Thì sao? Chỉ cần trong ảnh chụp là em, em chính là vợ của tôi."
Hàn Mộc Tử cười nhẹ, nhẹ nhàng rút tay của mình về. "Vậy thì anh sai rồi, trên mặt pháp luật chúng ta không phải vợ chồng, trên thực tế lại càng không phải, huống chi năm đó, anh trả lại cho tôi một phần hợp đồng, chẳng lẽ anh đã quên hết rồi ư?"
Nhắc đến tờ hợp đồng kia, khuôn mặt của Dạ Mạc Thâm càng khó nhìn.
Hợp đồng là anh đưa, bây giờ lại bị cô lấy ra làm lý do từ chối anh, đây có tính là anh đang tự đào mồ chôn mình không? "Dạ Mạc Thâm, anh dựa vào cái gì mà lấy sức mạnh của mình đi độc chiếm người khác? Anh nói muốn thì tôi phải cho, anh nói không cần tôi phải bật người dậy rồi lăn đi.Chẳng lẽ năm năm trước anh làm tổn thương tôi còn chưa đủ sao? Muốn lặp lại chuyện của năm năm trước một lần nữa? Đến cùng là ai cho anh tự tin để anh nghĩ rằng... Tôi sẽ cùng anh làm lại một lần nữa? Đời người chỉ có một lần, năm năm qua tôi đã nghĩ thông rồi, cuộc đời của Hàn Mộc Tử tôi muốn bắt đầu lại lần nữa, thì phải cách anh thật xa. 11
Những lời nói cứng rắn lại tuyệt tình đó đã làm cho sắc mặt Dạ Mạc Thâm từ xanh mét chuyển sang tái nhợt. “Kiều Kiều... Anh vô thức gọi tên trước đây của cô, “Hãy nghe anh giải thích những gì đã xảy ra năm đó... mà Hàn Mộc Tử lại như bị kích thích, đột nhiên lạnh lùng nói, “Đừng gọi tên đó, năm năm trước Thẩm Kiều đã chết rồi! Người đang đứng trước mặt anh bây giờ là Hàn Mộc Tử. Tôi họ Hàn không phải họ
Thẩm, trò cười năm đó, coi như một màn kịch đi. Xin anh sau này... Đừng tham gia vào cuộc sống của tôi nữa.
Nói xong, Hàn Mộc Tử muốn đẩy cửa xe ra, nhưng phát hiện vẫn còn khóa, cô tức giận nói: "Anh mở khóa ra cho tôi."
Anh không nhúc nhích.
Hàn Mộc Tử tự mình làm, Dạ Mạc Thâm lại nắm chặt tay cô, "Anh xin lỗi."
Động tác của Hàn Mộc Tử dừng lại. "Năm năm trước anh đã làm em tổn thương, nhưng lúc đó... “Em biết không?" Hàn Mộc Tử đột nhiên ngẩng đầu: “Chủ yếu là tôi không muốn biết vì sao lúc đó anh lại đối xử với tôi như vậy, mấy năm nay tôi chưa từng hỏi hay điều tra gì cả, vì tôi không muốn biết. Bởi tôi chỉ biết kết quả là anh làm chuyện như vậy, cho nên... Từ đầu đến cuối tôi không quan tâm đến quá trình là gì. Dù cho anh bị ép buộc, hay là có nỗi khổ, tôi cũng không muốn tha thứ cho anh. "
Cho đến bây giờ cô cũng không cho rằng, có nỗi khổ nào có thể khiến cho người ta làm ra một số chuyện không có lý trí.
Vì vậy, trên nguyên tắc của cô, cô chỉ nhìn vào kết quả, chứ không xem quá trình.
Trong mắt Dạ Mạc Thâm đầy đau đớn, người phụ nữ này còn cứng đầu hơn anh tưởng, nhưng anh lại cứ thích tính cách này của cô, bướng bỉnh chết đi được, không thắng không được.
Hơn nữa, hoàn toàn chỉ nhận chết một lý lē. “Vậy làm sao bây giờ?" Dạ Mạc Thâm cười nhẹ, tiếng cười đầy tự giễu: “Em không muốn tha thứ cho anh, nhưng anh không muốn buông tha cho em, cả đời cũng không buông."
Không nghi ngờ gì nữa, những lời này đã chạm đến đáy lòng của Hàn Mộc Tử.
Cô cắn chặt môi dưới: "Vậy thì anh tránh xa tôi đi, nhìn tôi là được rồi, đừng ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi. Còn nữa...
Cô nghĩ đến đây, lại nói thêm một câu: "Anh không được làm tổn thương người nhà của tôi!"
Mới đầu Dạ Mạc Thầm nghĩ cô đang nói đến Hàn Thanh, nhưng sau đó nghĩ lại, nếu cô đang nói về Hàn Thanh, đoán chừng lúc nói đến cũng đã đề cập ra. Ngoài Hàn Thanh, cô còn đang nói đến ai nữa?
Dạ Mạc Thâm chợt nhớ đến giọng nói của cậu bé mà anh đã nghe qua điện thoại trong bệnh viện ngày hôm đó.
Người bên kia dùng cái giọng non nớt mà gọi cô bằng mẹ, lúc ấy vẻ mặt của Hàn Mộc Tử rất dịu dàng.
Đứa trẻ đó, là người cô đặt trên đầu quả tim.
Nghĩ đến chuyện năm đó cô có với chồng trước một đứa con, sau đó lại liều chết che chở để giữ lại đứa nhỏ, đáy lòng Dạ Mặc Thâm rất khổ sợ, nhưng khổ sở thì có thể làm sao?
Anh yêu người phụ nữ trước mặt này, cho dù có con của người khác, thì sao?
Nghĩ đến đây, Dạ Mạc Thâm khó khăn mà mở miệng nói: "Anh sẽ không làm hại người nhà của em, đứa nhỏ đó..."
Nghe anh nhắc đến con trai, quả nhiên Hàn Mộ Tử thay đổi sắc mặt: "Anh điều tra tôi?"
Dạ Mạc Thâm cau mày, “Trong mắt em anh là loại người như thế sao?” Thấy anh phủ nhận, Hàn Mộc Tử khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhắc đến Đậu Nhỏ làm cho cô có chút không bình tĩnh, hơn nữa gần đây cô đụng phải Dạ Lẫm Hàn, dù sao anh ta cũng có mối quan hệ sâu xa với Dạ Mạc Thâm, với lại anh ta thấy bộ dáng của Đậu Nhỏ, không biết có đem chuyện này nói cho anh biết không.
Sẽ không nói với anh ấy về điều này.
Vừa nghĩ lại thấy, với tính tình của Dạ Mạc
Thậm.
Nếu để cho anh thấy mặt của Đậu Nhỏ, anh sẽ không thể đứng yên đến bây giờ. . Bạn có biết trang truyện || T RÙMtruyện.c om ||
Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử lập tức nói: "Vậy anh hứa với tôi đi, cả đời cũng không điều tra tôi nữa.
Dạ Mạc Thâm cau mày: "Tại sao? Chẳng lẽ em giấu anh chuyện gì ư?"
Hàn Mộc Tử cười lạnh: "Năm đó anh điều tra tôi bao nhiêu lần? Lẽ nào còn chưa đủ hả?"
Dạ Mạc Thâm đoán rằng cô chỉ cảm thấy mình điều tra sẽ làm cô tổn thương, vì vậy anh gật đầu: "Được, anh hứa với em."
Nghe anh hứa, Hàn Mộc Tử cảm thấy tảng đá trong lòng mình đã rơi hơn phân nửa "Đây chính là lời anh nói, tôi đã nhớ kỹ." “Anh sẽ không điều tra em." Dạ Mạc Thâm nói thêm: "Không cần biết bây giờ em trở nên như thế nào, có con của ai, anh đều có thể chấp nhận.”
Nghe lời này, Hàn Mộc Tử cảm thấy tim mình co rút lại, mỗi mấp máy.
Không cần biết cô có con với ai, anh đều có thể chấp nhận? "Anh có biết anh đang nói cái gì không?" “Anh biết.” Dạ Mạc Thâm gật đầu, đôi mắt nhìn cô đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Anh rất tỉnh táo, đừng nghi ngờ."
Ai khiến cho anh không phải cô thì không thể đây?
Anh cũng không ngờ vậy mà mình lại ngã dưới người phụ nữ này, sau đó lại đứng lên không được nữa. "Tôi có thể tự mình chăm sóc cho con, không cần anh. Còn nữa, con là của tôi, không liên quan gì đến anh."
Dạ Mạc Thâm đột nhiên cảm thấy, mỗi khi cô nhắc đến con mình đều có chút không bình thường, hơn nữa những lời sau cũng rất kỳ lạ.
Tại sao cô phải nhấn mạnh với anh rằng đứa trẻ này là của cô?
Dần dần trong lòng Dạ Mạc Thâm nổi lên một chút nghi hoặc, có lẽ, anh nên cho người điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng rồi nghĩ lại, mình mới hứa với cô không điều tra cô nữa xong.
Chết tiệt, cô đã hạn chế hết mọi suy nghĩ và hành động của anh. "Anh có thể là người thuê nhà của tôi, nhưng quan hệ của chúng ta không có khả năng trở lại như trước đây. Nếu chuyện hôm nay lại xảy ra, chúng ta sẽ trực tiếp gặp nhau ở trên tòa. Dạ Mạc Thâm, hy vọng anh nhớ kỹ những gì mình đã nói, vĩnh viễn cũng không được điều tra tôi. "
Nói xong, cô trực tiếp vươn tay mở khóa, lần này Dạ Mạc Thâm không ngăn cản cô.
Sau khi Hàn Mộc Tử mở khóa, tự mình mở cửa xe rồi rời đi.
Dạ Mạc Thâm ngồi trong xe, vẫn đang suy nghĩ về những gì Hàn Mộc Tử nói vừa rồi.
Sau một lúc lâu mày anh nhíu chặt lại, lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tiêu Túc. Không điều tra thì trong lòng anh lại hiểu kỳ, nếu điều tra mà nói anh sẽ làm trái lời hứa với cô?
Dạ Mạc Thâm, mày mới vừa hứa với cô ấy, mới chớp mắt đã quên rồi hả?
Làm như vậy, chỉ làm cho cô ấy càng chán ghét mày.
Cuối cùng, Dạ Mạc Thâm yếu ớt mà hạ tay xuống. Lần đầu tiên, anh cảm thấy thất bại như thế.