Hàn Mặc Tử:
Đưa gối cho anh, anh không ngủ mà để chính mình ngồi đây làm đệm người. Chết tiệt, nghĩ hay quá hạ.
Trong lòng Hàn Mặc Tử nói thầm, nhưng cũng không có cự tuyệt. Dù sao hai chân và lưng của cô đều có gối mềm, cô ngôi như thế này cũng sẽ không khó chịu, cử để anh dựa vào. Dạ Mạc Thâm thực sự không thoải mái khi dựa vào thế này, nhưng tốt hơn là luôn luôn ngôi thẳng lưng, hơn nữa bao quanh hơi thở của anh đều là mùi của người phụ nữ này.
Vừa lòng thỏa ý.
Phòng bệnh trở nên yên tĩnh một lúc, Hàn Mặc Tử cúi đầu nhìn tấm lưng của người đàn ông trước mặt. Anh đang nằm sấp như thế này, vừa vặn để cô có thể nhìn thấy tấm lưng của anh.
Nghĩ đến vết thương lúc chiều nhìn thấy, Hàn Mộc Tử không đành lòng nhắm mắt lại.
Vẫn nên đừng suy nghĩ nữa, ngủ thôi.
Cô đã sẵn sàng để anh ngủ trên đùi mình cả đêm, vì vậy cô chỉ cần ngả người ra sau, ngửa đầu nhằm mất, chẳng mấy chốc đã ngủ say.
Có lẽ do những chuyện xảy ra ngày hôm nay quá kinh khủng, cho nên vừa mới ngủ không bao lâu Hàn Mặc Tử liền mơ thấy ác mộng. Trong mộng Dạ Mạc Thầm cũng vội vàng chạy tới để bảo vệ cô khỏi bị tạt axit
Nhưng trong giấc mơ, Dạ Mạc Thâm bị thương nặng hơn nhiều so với thực tế, thực sự khiến Hàn Mặc Tử sợ hãi, cô lo lắng đến mức đổ mồ hôi, đột ngột mở mắt ra.
Hơi thở có chút dồn dập, Hàn Mộc Tử phát hiện lưng của mình đã ướt đẫm, nhưng trong phòng rất yên tĩnh, Hàn Mộc Tử nhìn xuống, phát hiện Dạ Mạc Thâm đang gối trên đùi cô ngủ say.
Hàn Mặc Tử không dám làm anh giật mình tỉnh giấc, quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, phát hiện đã hơn ba giờ sáng. Đã đến giờ này rồi sao? Không lâu nữa trời sẽ sáng
Cô lại nhìn xuống Da Mạc Thâm. Từ góc độ của cô có thể thấy hàng mi dài của anh phản chiếu dưới ánh sáng của bóng đèn và đổ bóng xuống đôi mắt. Vì bị thương nên sắc mặt của Dạ Mạc Thâm có chút tái nhợt, thậm chí môi anh cũng không còn chút máu.
Bây giờ anh đang ngủ lại càng giống như một bệnh nhân cực kỳ mong manh, yếu ớt.
Anh đã thành ra như thế, trông cực kỳ yếu ớt như thế, nhưng anh vẫn sử dụng thương tích của mình để giữ cô ở lại đây. "Da Mạc Thâm, rốt cuộc anh muốn làm cái gì vậy?
Dùng cách này để giữ cô lại, chỉ dựa vào cô ngủ, lại lộ ra vẻ thỏa mãn như vậy.
Người ta không biết còn tưởng rằng anh cực kỳ yêu thương cô nữa đấy. Nhưng, nếu anh thực sự thích cô như vậy, tại sao năm năm trước anh lại ném hợp đồng ly hôn cho cô, sau đó anh thậm chí không muốn gặp cô
Nghĩ đến đây, Hàn Mặc Tử mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như chim vào ký ức đau thương kia. Đời này, cô thật sự không muốn trải qua việc đó lần thứ hai.
Khi tia năng đầu tiên ló dạng vào buổi sáng sớm, Dạ Mạc Thâm đã tinh nhưng anh không hề nhúc nhích, đêm qua anh cứ nằm gối trên chân của Hàn Mặc Tử với tư thế này. Lúc nửa đêm tỉnh dậy, anh thấy cô đang dựa vào đó ngủ say nên anh đứng dậy ngồi một mình một lúc, nhìn khuôn mặt ôn hòa của người phụ nữ.
Kỳ lạ là dù năm năm qua nhưng người phụ nữ này không hề kém cạnh cô của năm năm trước, trang điểm lên còn đẹp hơn so với trước kia, vả lại còn tự tin hơn trước, giữa lông mày và đôi mất cũng có nét phong tình riêng, khiến người ta nhìn vào lập tức bị thu hút.
Sau đó, Dạ Mạc Thâm cũng lên hôn lên khỏe miệng có Chỉ là bởi vì vết thương thật sự quá đau, anh không có tiếp tục làm tìm đường chết nữa.
Khi trời sáng hạn, anh mới nam xuống chiếc gối trên đùi người phụ nữ một lần nữa, tựa vào đó mà cảm thụ.
Nếu lúc bình thường mà cô vẫn yên tĩnh như khi cô đang ngủ thì tốt biết mấy, anh cũng sẽ không đau đầu như vậy.
Đảng tiếc, đây là không thể nào,
Trong lúc đang suy nghĩ, có đột nhiên cử động, sau đó từ từ tỉnh lại. "Dậy rồi à?" Giọng nói trầm ấm của Dạ Mạc Thâm truyền đến
Hàn Mộc Tử củi đầu xuống nhìn Dạ Mạc Thâm, phát hiện Da
Mạc Thâm đang nghiêng người nhìn minh, ánh mắt dịu dàng lưu luyến gần như muốn chim trong đó, Hàn Mộc Tử ngưng thở, ngày người gật đầu.
Nhưng ngay sau đó cô kịp phản ứng lại, quay sang hưởng khác tránh ánh mắt của Dạ Mạc Thâm, nói khẽ: "Đứng dậy đi."
Dạ Mạc Thâm không đứng dậy theo lời, mà năm một lúc rồi mới ngồi dậy. “Ngủ như thế này thật không thoải mái. Anh không khỏi than thở một câu.
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử khẽ nhíu mày: "Anh ngủ không được không thoải mái, vậy anh cảm thấy tôi dễ chịu lắm à?" Cô nói xong muốn đứng dậy đi vào phòng tắm, nhưng khi đứng lên cô mới phát hiện mình không đứng dậy được, hai chân tê dại luôn rồi.
Sắc mặt Hàn Mặc Tử thay đổi, môi hồng mấp máy, rốt cuộc có chút buồn cười, chỉ có thể ngồi yên ở chỗ đó. “Có chuyện gì vậy?" Dạ Mạc Thâm cau mày hỏi. “Anh nói xem?” Cô tức giận trả lời. "Anh ngủ trên chân của tôi cả đêm, bây giờ chân của tôi hoàn toàn không thể cử động luôn rồi này."
Tối hôm qua Dạ Mạc Thâm chỉ muốn dựa vào cô để ngủ, nhưng lại không nghĩ tới vấn đề này, bây giờ thấy cô ngồi ở chỗ đó không đứng dậy được, anh đau lòng nhíu mày: "Xin lỗi, lẽ ra anh nên nghĩ tới điều này."
Nhìn thấy vẻ mặt hối hận của anh, Hàn Mặc Tử lại cảm thấy có chút không chịu nổi, chỉ có thể nói: "Không phải lỗi của anh, anh vi tôi mà bị thương, đây là tôi nợ anh"
Nghe vậy, Dạ Mạc Thâm càng không vui, cau máy càng sâu "Vậy em ở đây với anh cả đêm vì nghĩ rằng em nợ anh?" "Nếu không thì sao?" Hàn Mộc Tử nhanh chóng đáp, nhưng nói xong liền nhận ra có gì đó không đúng, vội vàng ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, ảnh mặt và biểu cảm trên mặt của Dạ Mạc Thầm trở nên rất thất vọng.
Hàn Mộc Tử thầm mang minh tiếng, chỉ có thể nhanh chóng giải thích với anh: "Tôi không có ý trách anh. Ý của tôi là, hiện tại anh bị thương, tôi có bổn phận phải chăm sóc cho anh." Cô sẽ không nhắc đến chuyện anh bảo vệ mình nên mới bị thương nữa, kéo một lúc người này lại gây âm ĩ lên nữa.
Cho nên trước mắt cứ im miệng là tốt hơn.
Để anh dưỡng thương cho tốt rồi lại nói.
Nhưng Dạ Mạc Thâm không nói lời nào, một đôi mắt đen như mực sâu kín nhìn chăm chăm cô "Chân tôi để anh ngủ cả đêm, gối cũng tê rần. Lúc này không phải anh còn giận dỗi với tôi chứ?" Da Mạc Thâm khựng lại, khi nhìn thấy vẻ mặt bất lực và uất ức của Hàn Mặc Tử, anh chợt nhận ra mình đã làm hơi quá, vì vậy anh kìm nén cảm xúc lại, nói: "Không có
Sau đó, anh đưa tay ra, đặt lên chân của Hàn Mặc Tử muốn xoa bóp cho cô. Sắc mặt Hàn Mặc Tử thay đổi rõ rệt, có nhanh chóng vươn tay giữ chặt tay anh: "Anh muốn làm gì?" “Ý em là gì?" Dạ Mạc Thâm giữ cô bằng tay kia, một tay khác đưa lên và nhẹ nhàng xoa nạn bắp đùi cho cô. Hai chân cô bị gối đến tê cứng, phần lớn là do máu không lưu thông, anh nhẹ nhàng xoa bóp khiến chân cô cảm thấy dễ chịu hơn. Anh không có động thái nào khác, chỉ là dụng tâm xoa bóp chân giúp cô, khiến Hàn Mộc Tử cảm thấy vô cùng xấu hổ và muốn tránh đi. Nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Dạ Mạc Thâm khiến cô cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều.
Hàn Mặc Tử nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên thốt lên: "Vết thương của anh không phải bác sĩ nói anh không nên vận động mạnh ảnh hưởng đến vết thương sao?"