Sau mấy chục phút liên tục đi trên đường, cuối cùng xe cũng ngừng lại ở trước mặt một ngôi trường.
Nơi này là học viện quý tộc của Bắc Thành.
Đây là một học viện tư nhân, không chỉ chất lượng giảng dạy tốt mà ngay cả môi trường xung quanh và thực đơn cũng rất tinh tế, đại đa số nhà có tiền ở Bắc Thành đều sẽ gửi con ở nơi này.
Nguyên nhân Hàn Mộc Tử nhìn trúng nơi này là ngôi trường này cách công ty của cô rất gần, hơn nữa ngày hôm trước cô đã tới thăm trường rồi, hoàn cảnh cũng không tệ, các thầy giáo cũng ăn nói rất lịch thiệp.
Bởi vì đã chào hỏi trước cho nên dù là ngày thứ bảy cũng có người tiếp đãi cô. Hàn Mộc Tử tay trái dắt Đậu Nhỏ, tay phải dắt Tiểu Nhan, trái phải cân bằng.
Hàn Thanh đi bên cạnh Hàn Mộc Tử. Mấy vị thầy tiếp đãi nhìn giá trị nhan sắc của người một nhà này thì cực kỳ cảm thán.
Đây là người một nhà sao? Giá trị nhan sắc đều rất cao.
“Đậu Nhỏ, chào các thầy đi.”
“Con chào thầy.” Đậu Nhỏ ở trước mặt Hàn Mộc Tử chính là một em bé ngoan, cô nói gì cậu làm nấy, thầy giáo nhìn dáng vẻ cậu vừa dễ thương lại còn lễ phép như vậy thì trong lòng cảm thấy rất yêu thích, ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Chào con nha, người bạn nhỏ, tên của con là gì?”
Đậu Nhỏ khéo léo trả lời: “Dạ thưa thầy đẹp trai, con họ Hàn, tên là Hàn Diệc Thù.”
Người của nhà họ Hàn?
Trong mắt ông thầy thoảng qua một chút hâm mộ, vẫy tay với cậu: “Trước tiên thầy dắt con đi làm quen với nơi này được không? Ở đây còn có những người bạn nhỏ khác cũng đang học, con có muốn chơi cùng các bạn một chút hay không?”
Đậu Nhỏ không trả lời, thật ra thì cậu không thích chơi với người xa lạ lắm. Hàn Mộc Tử dừng một chút, sau đó nhẹ giọng nói: “Đậu Nhỏ, đi đi.”
Đậu Nhỏ ngẩng đầu nhìn mẹ mình mẹ một cái, rồi sau đó mới gật đầu đi theo thầy. . Bạn đang đọc truyện tại _ TRÙMtru yện. c om _
Tiểu Nhan thấy Đậu Nhỏ rời đi thì vội vàng nói: “Tôi không yên tâm lắm, để tôi đi chung đi.”
Sau đó cô ấy bước nhanh theo hai người đi phía trước, nhìn dáng vẻ bước chân vội vã của cô ấy, Hàn Mộc Tử không nhịn được muốn cười, cô ấy nào có không yên tâm với Đậu Nhỏ chứ, rõ ràng là không muốn đi chung với Hàn Thanh.
Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử lập tức lên tiếng hỏi: “Anh, anh cảm thấy… Tiểu Nhan như thế nào?”
Hàn Thanh nghe không hiểu ý của cô, anh ta cho là cô hỏi về nhân phẩm của Tiểu Nhan, vì vậy lập tức gật đầu: “Không tệ.”
Không tệ?
Hàn Thanh cực ít khi khen người khác, nghe được anh ta nói Tiểu Nhan không tệ, trong nháy mắt cô cảm thấy có thể có triển vọng. Vì vậy cô nhanh chóng xích lại gần mấy bước, nhỏ giọng hỏi: “Thật sự khá? Vậy… Anh sẽ cân nhắc tuýp con gái như vậy sao?”
Hàn Thanh ngừng một lát, lúc này mới hiểu ý của cô, anh ta nheo mắt lại nhìn Hàn Mộc Tử đang đứng bên người mình.
Cô em gái này của anh ta ăn quá nhiều khổ, đặc biệt là thời điểm còn ở nhà họ Trầm, sau đó lại bị người của nhà họ Trầm ép buộc gả đến nhà họ Dạ, tóm lại những chuyện trước kia cô gặp phải có thể nói là rất khúc chiết, cho nên Hàn Thanh rất tự trách, luôn cổ gắng làm những chuyện có thể đền bù cho cô.
Anh ta trước giờ vẫn luôn không quan tâm lắm đến chuyện tình cảm của mình, một là anh ta quả thật muốn đặt hết toàn bộ tâm tư lên người Mộc Tử và đứa trẻ của cô, hai là anh thật sự không có hứng thú lắm đối với chuyện tình cảm, cũng không có cô gái nào làm cho anh ta nảy sinh ra cảm giác đặc biệt.
Cho nên, Hàn Thanh cảm thấy mình độc thân cả đời cũng không tệ.
Nhưng mà hiển nhiên là cô em gái này của anh ta lại có suy nghĩ khác.
“Làm sao? Em lại có ý tưởng xấu xa gì đấy?”
Hàn Thanh nhìn dáng vẻ mong đợi của cô, không nhịn được đưa tay gõ đầu cô một cái.
“A.” Hàn Mộc Tử bị đau đưa tay lên che đầu mình, ở trước mặt người anh trai móc tim móc phổi cho mình, Hàn Mộc Tử cuối cùng cũng lộ ra dáng vẻ của một bé gái.
“Còn không phải là giúp anh quan tâm đến việc hôn nhân sao? Người bên ngoài đều nói, anh không kết hôn là bởi vì muốn chăm sóc cô em gái này, nếu anh độc thân cả đời em sẽ cảm thấy có lỗi lắm.”
“Cái này thì có là gì?”
Hàn Thanh nhìn cô cưng chiều rồi cười một tiếng: “Hàn Thanh này bảo vệ em gái thì thế nào? Dù cho người khác dám nói thì em không nghe không phải là tốt rồi sao.”
“Coi như là không nghe, anh cảm thấy lương tâm của em có thể không bị cắn rứt sao, thật sự… Coi như là những người khác cũng tốt, em hy vọng anh có thể có được hạnh phúc thuộc về chính mình.”
Nhắc tới cái này, Hàn Thanh lại nghĩ tới một chuyện, anh nhíu mày: “Nói đến chỗ này, ngược lại anh muốn giới thiệu đối tượng cho em, cậu ta…”
Nghe nói thế, mặt Hàn Mộc Tử aalpj tức biến sắc.
“Anh, chúng ta đi vòng quanh trường học một chút đi, em đưa anh đi xem cảnh vật ở chỗ này.”
Thầy giáo đứng một bên cũng cười gật đầu: “Đúng vậy, hai vị đi tham quan một chút đi.”
Hàn Thanh nhìn dáng vẻ trốn tránh của cô, có chút không biết làm sao.
Từ sau sự việc năm năm trước kia cô vẫn rất bài xích đàn ông, đừng nói là giới thiệu đối tượng hẹn hò cho cô, ngay cả trước kia khi còn ở nước ngoài, khi đàn ông theo đuổi cô, cô cũng không hề động lòng dù chỉ là một lần.
Nếu như cô thật sự độc thân cả đời lời, vậy người anh này cũng không phải là không thể nuôi cô cả đời.
Chẳng qua là… Đậu Nhỏ.
“Mộc Tử!”
Tiểu Nhan đột nhiên chạy tới phía cô, trong tay còn cầm điện thoại di động, lúc chạy đến cách cô không xa cô ấy đột nhiên ngừng bước, sau đó vẫy tay với Hàn Mộc Tử ý bảo cô hãy đi qua đó.
Hàn Mộc Tử khựng một chút, sau đó đi lại gần Tiểu Nhan.
Tiểu Nhan kỳ kỳ quái quái kéo Hàn Mộc Tử qua một bên, sau đó đưa điện thoại di động đưa cho CÔ.
“Điện thoại của cô này.”
“Điện thoại của tôi?”
Hàn Mộc Tử sửng sốt một chút, người tìm cô làm sao biết mà gọi tới điện thoại di động của Tiểu Nhan? Hàn Mộc Tử lòng tràn đầy nghi ngờ nhận điện thoại di động, thấy cái tên hiện lên phía trên Dạ Mạc Thâm thì mặt cô lập tức thay đổi.
“Làm sao…
“Tôi cũng không biết, dãy số của anh ta là lần trước, khi tôi ký hợp đồng lưu lại, cô mau nghe đi.”
Đúng rồi, điện thoại di động của cô không ở bên người, cái điện thoại di động ngày hôm qua hẳn là đã bị Tiêu Túc lấy được, cho nên Dạ Mạc Thâm muốn tìm cô chỉ có thể tìm thông qua Tiểu Nhan thôi.
Hàn Mộc Tử không kìm được nhìn Hàn Thanh đang đứng ở xa xa một cái, sau đó thấp giọng nói: “Trước tiên cô kéo anh tôi đến phía Đậu Nhỏ đi, điện thoại di động tôi mượn một lát.”
Tiểu Nhan gật đầu một cái: “Được thôi, tôi đi với anh cô.”
Hàn Mộc Tử lúc này mới yên lòng đi đến một bên nghe điện thoại.
Đại khái có thể là bởi vì trong lòng cô có một ít suy nghĩ khác, cho nên cô đi rất xa, sau khi nhận điện thoại, đầu dây bên kia điện thoại di động liền truyền đến một giọng nam lười biếng.
“Sao nghe máy chậm thế?”
Quả nhiên là Dạ Mạc Thâm.
Hàn Mộc Tử nhịn được cơn tức, thanh âm trong trẻo lạnh lùng.
“Anh Dạ, có chuyện gì không?”
“Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi cho người qua đón cô.”
Hàn Mộc Tử: “?”
Cô sửng sốt một chút, rồi sau đó hỏi: “Anh có ý gì?”
“Quên?”
Hàn Mộc Tử nhíu cặp lông mày thanh tú lại.
“Những lời tôi đã nói với cô ngày hôm qua ở phòng làm việc, quên rồi sao?”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày hôm qua cô bảo hôm nay sẽ tìm nhân viên đo đạc cho anh, kết quả anh yêu cầu chính cô ra tay, sau đó nói có rảnh rỗi sẽ liên lạc lại với cô…
“Tôi biết, nhưng anh Dạ, bây giờ là chín giờ sáng, anh chắc chắn rằng không ấn nhầm số sao?”
“Làm sao?”
Dạ Mạc Thâm ở đầu dây bên kia giống như là đang uống nước, chỉ nghe ừng ực một tiếng, sau đó giọng nói trầm thấp của anh cũng trở nên hơi khàn khàn: “Anh còn chưa dậy nữa?”
Hàn Mộc Tử đè xuống lửa giận trong tim, nói: “Hôm nay là cuối tuần, nếu như thuận tiện…”